Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 688

Chương 688:

 

“Người thắng kẻ thua, từ nay về sau, chị sẽ thấy tôi càng ngày càng thành công, vươn lên đỉnh cao của làng giải trí!”

 

Nói xong, Đường Ninh vuốt ve bụng dưới an ủi đứa nhỏ trong bụng, sau đó lạnh lùng bước ra khỏi phòng bệnh, không hề tỏ ra thương xót Đường Huyên, bởi vì chuyện tàn nhẫn nhất vẫn còn tiếp sau.

 

Cô điều dưỡng nhỏ không ép được Đường Huyên, chỉ có thể cầm đống hoá đơn đến văn phòng của bác sĩ. Lúc này bác sĩ điều trị của Đường Huyên đã vào phòng để kiểm tra tình trạng của Đường Huyên.

 

“Cô Đường, cô nên chăm sóc bản thân đi, nhưng có một chuyện, tôi nghĩ vẫn phải nói với cô.”

 

“Trong lúc cô khó sinh, tôi đã hỏi qua ông nội cô, giữ mẹ hay giữ con.” Khi hỏi câu này, bác sĩ đã lẳng lặng xem tinh thần của Đường Huyên: “Câu trả lời của ông ấy khiến tôi rất bắt ngờ, cô đoán thử xem ông ấy nói gì?”

 

“Ông nội, đúng rồi, còn có ông nội!” Đường Huyên như nghĩ đến cọng rơm cuối cùng, trong vẻ mặt có chút hi vọng: “Ông nội nhất định sẽ không ngồi không yên, tôi đi tìm ông nội.”

 

“Cô Đường, bình tĩnh đi.” Bác sĩ đỡ vai Đường Huyên: “Cô đừng ngốc, ông nội cô sẽ không quan tâm đến cô đâu.”

 

“Nói vớ vẫn.”

 

“Có biết không? Giữa lúc cô đang khó khăn, phòng sinh của tôi đã yêu cầu ông của cô ký vào đơn đồng ý. Đoán xem ông ấy đã nói với tôi như thế nào?”

 

“Nếu cô gặp nguy hiểm trong quá trình phẫu thuật, nếu cô và con của cô chỉ có thể giữ lại một người, tôi hỏi ông ấy xem ông ấy lựa chọn như thế nào…”

 

“Kết quả “Kết quả thế nào?” Đường Huyên ngắng đầu hỏi bác sĩ: “Ông ta nói cái gì?

 

“Ông ấy nói… giữ đứa nhỏ lại!” Bác sĩ trả lời Đường Huyên: “Ông nội cô, ông ấy không quan tâm đến sống chết của cô. Ông ấy chỉ muốn có một đứa bé mà thôi. Nếu không, tại sao vừa rồi cô sinh xong, ông ấy lại ôm đứa trẻ đi, đến nhìn cũng không thèm nhìn cô một chút?”

 

Giữ đứa nhỏ!

 

Đường Huyên không nghe thấy gì nữa, trong đầu cô ta lúc này chỉ có ba chữ giữ đứa nhỏ: “Không thể nào. Ông nội không thể nói như vậy. Không thể nào.”

 

“Các y tá xung quanh đã nghe thấy.”

 

“Ông ấy là ông nội của tôi, sao có thể đối xử với cháu gái mình như thế này? Ông ấy hoàn toàn không để ý đến sinh tử của tôi sao?” Đường Huyên kéo chăn ga gối đệm, gần như sắp sụp đổ: “Tôi là cháu gái của ông ta, cháu gái ruột… Tại sao ông ta cũng muốn tôi chết?”

 

Bác sĩ đỡ Đường Huyên, nắm chắc vai cô ta: “Tôi cũng rất bất ngờ. Ông ấy là ông nội của cô, hoàn toàn coi thường sinh tử của cô. Bảo chúng ta hãy cố gắng hết sức để giữ: đứa trẻ trong bụng của cô….. Thậm chí nếu cô chết… thì thôi.”

 

Đường Huyên hoàn toàn không nhận thấy có gì không ổn, chỉ nghe lời bác sĩ nói xong liền cầm lấy cốc nước trên bàn đầu giường đột ngột ném: “Các người đều muốn tôi chết, các người đều muốn tôi chết!”

 

Bác sĩ thấy Đường Huyên mắt tự chủ liền liếc cô một cái đầy mỉa mai, sau khi mặc xong chiếc áo khoác trắng trên người, bác sĩ xoay người rời đi, khoảng năm phút sau, một y tá cao gầy trực tiếp bước vào phòng bệnh, cùng hai người bảo vệ nữa đẳng sau cô ấy.

 

“Cô Đường, mời cô hãy trả phí, nếu không chúng tôi sẽ khó xử.”

 

“Tôi nói, tôi không có tiền, không có tiền!” Đường Huyên gắt gao hét lên: “Các người muốn tiền, sao không đến ngân hàng lấy?”

 

“Trong trường hợp này, chúng tôi chỉ có thể bắt buộc hành động.” Nói xong, y tá ra hiệu cho hai nhân viên bảo vệ phía sau, trực tiếp khoác tay Đường Huyên, ném ra khỏi phòng bệnh: “Nếu không có tiền, xin cô Đường về nhà dưỡng thể.”

 

Đường Huyên vừa mới sinh, liền bị ném ra ngoài, tự nhiên hữu khí vô lực: “Bệnh viện của các người làm như vậy, không sợ bị sét đánh…”

 

“Xin lỗi cô Đường, chúng tôi làm theo quy tắc, gặp chuyện giông bão, người đầu tiên bị sét đánh cũng là cô, đi thôi…”

 

Trên thực tế, tất cả những cách báo thù này rất đơn giản, đây không phải là thủ đoạn của Đường Ninh, mà là Mặc Đình đứng sau Đường Ninh.

 

Chỉ là đơn giản thô lỗ, hoàn thành trong một bước.

 

Điều khiến người ta tuyệt vọng hơn nữa là bác sĩ đã sớm sắp xếp cho một bệnh nhân mới nhập viện vào phòng bệnh của Đường Huyên, coi như chưa từng thấy sự hiện diện của cô ta.

 

Đường Huyên nằm trên mặt đất, cuối cùng cũng đứng lên chống đỡ vào tường, mới đi được vài bước liền ngất xỉu xuống đắt.

 

Cô ta không còn gì cả… Lần này, cô ta đã mắt sạch.

 

Đặc biệt là khi nghĩ đến từ giữ người nhỏ mà ông nội đã nói.

 

Giữ người nhỏ…

Bình Luận (0)
Comment