Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 689

Chương 689:

 

“Này, đó không phải là con gái lớn của nhà họ Đường sao? Không phải nghe nói trước kia xinh đẹp lắm sao?

 

Sao bây giờ lại trở thành như vậy?”

 

“Còn có thể vì cái gì? Chính là cái nhân phẩm bại hoại, làm nhiều chuyện bậy bạ. Nghe nói sinh con trai. Không biết sau này con trai cô ta sẽ coi cô ta thành cái gì.”

 

“Chuyện đó cô không biết rồi. Nhà họ Đường không định để cô ta có cơ hội liên lạc lại với đứa trẻ.”

 

“Người ta nói rằng bây giờ thậm chí không thể trả tiền chữa bệnh… Không ai trong nhà họ Đường quan tâm đến cô ta. Đúng là ác giả ác báo.”

 

Cô y tá ngồi trước bàn phục vụ bàn tán chuyện phiếm của Đường Huyên. Nhưng vừa quay đầu lại, nhìn thầy Đường Huyên xuất hiện ở phía sau, bọn họ nhanh chóng ho khan một tiếng, vẻ mặt thoáng hiện lên một chút xấu hồ, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt căm hận của Đường Huyên, bọn họ cầm bản báo cáo nhanh chóng bước đi.

 

Đường Huyên không còn nơi nào để đi, lại vừa sinh con nên cô ta chỉ có thể chịu đựng đau đớn, chân trần bước ra khỏi bệnh viện…

 

Lúc này, một người phụ nữ trang nhã mặc áo khoác xanh đi qua trong khoa ngoại trú, nhìn thấy Đường Huyên bước ra khỏi cửa khoa điều trị nội trú, bà ấy nhanh chóng kéo y tá bên cạnh hỏi: “Bệnh nhân này còn không có mang giày.”

 

Người bên kia liếc nhìn Đường Huyên, sau đó đáp lại người phụ nữ: “Thưa cô, loại người như vậy, thật xứng đáng. Kệ cô ta đi, gia đình cô ta còn không hỏi.”

 

“Sao lại thế này? Bát kể thế nào, cô cũng không thể để người ta ra đường như thế này…” Nói xong, người phụ nữ tốt bụng đuổi ra ngoài, lấy trong ví ra một ít tiền để nhét cho Đường Huyên: “Cầm tiền mua một đôi giày trước khi đi.”

 

Đường Huyên nhìn thấy người phụ nữ trước mặt mình đưa tay ra, cô ta luôn cảm thấy mình có chút quen thuộc, tựa hồ đã từng nhìn thấy ở đâu đó, nhưng nhát thời không nhớ ra được.

 

Tuy nhiên, Đường Huyên bát lực lắc đầu trước sự giúp đỡ.

 

của người khác: “Không cần…”

 

“Trong cuộc sống nhát định phải có lúc tuyệt vọng, nhưng chúng ta không nên từ bỏ chính mình!”

 

Đường Huyên lại gạt tay đối phương ra, chịu đựng đau đớn mà tăng tốc độ, nhất là khi nhìn thấy một chiếc xe đang lao trên đường, cô ta liền chạy vào không chút nghĩ ngợi.

 

Cho dù chết, cô ta cũng sẽ để Đường Ninh mang tiếng cho cái chết của chị gái mình, cho dù có chết cũng sẽ phải kéo theo kẻ chịu tội, cho dù cô ta có chết!

 

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, đặc biệt là người phụ nữ vừa ra tay giúp đỡ, nhìn thấy Đường Huyên bị đánh văng ra ngoài, bà ấy trực tiếp che môi kêu lên một tiếng kinh hãi.

 

“Ôi chúa ơi…”

 

Bệnh viện không còn cách nào khác đành phải nhận Đường Huyên vào lại, nhưng bác sĩ lại vướng vào việc có nên cho Đường Huyên uống thuốc đắt tiền hay không.

 

Sau đó, người phụ nữ vừa nãy tiến tới, chỉ tay vào mặt bác sĩ chửi: “Việc quan trọng bây giờ là cứu người. Tôi sẽ trả tiền cho cô gái”

 

Bởi vì người phụ nữ có việc phải làm, bà ấy rời khỏi bệnh viện sau khi thanh toán tiền, nhưng khi đi qua sạp báo, bà ấy nhìn thấy người phụ nữ mà bà ấy đã thuyết phục vừa rồi, xuất hiện trên báo, tất nhiên là đồng thời trên báo, có một người phụ nữ khác.

 

Đường Ninh!

 

Sau khi đọc tin tức, bà Ấy nhận ra: “Hóa ra họ là chị em”

 

Nghĩ đến đây, vẻ mặt của người phụ nữ có chút trằm…

 

Bà ấy lấy điện thoại di động ra gọi cho chồng: “Anh phải ở Thịnh Kinh mấy ngày?”

 

“Sẽ đến đây sau khi giải quyết xong ván đề!” Bên kia trả lời.

 

“Em muốn hỏi anh một chuyện, vợ của Mặc Đình có phải tên là Đường Ninh không?”

 

“Đương nhiên, em đến Thịnh Kinh nên có thể phát hiện ra, con bé rất nồi tiếng!”

 

“Con bé quả thực nổi tiếng!” Một tia chán ghét thoáng qua trong mắt phu nhân: “Hôm nay em đến bệnh viện gặp thầy, đi được nửa đường thì gặp phải chuyện khiến em cảm thấy khó tin. Lão Mặc, em không thể chờ đợi được muốn gặp Đường Ninh rồi.”

 

“Anh biết, em không thể nhịn được muốn sớm gặp con dâu.”

 

“Cúp máy trước, em sẽ gọi cho Mặc Đình.” Mẹ Mặc cúp điện thoại của chồng và tìm ra số của Mặc Đình. Bà ấy nghĩ mình không có yêu cầu gì về ứng cử viên làm con dâu, nhưng ít nhất cũng không thể mắt hết tính người.

Bình Luận (0)
Comment