Kết Hôn Lần Thứ Hai

Chương 11

Trở về thành phố C không tới hai ngày, Chung Soái đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ, trước khi đi đặc biệt gọi điện thoại báo cho Tiếu Tử Hàm trong lúc làm nhiệm vụ không thể gọi điện cho cô, cho nên điện thoại tán gẫu mỗi đêm vì vậy cắt đứt.

Tối thứ tư, cô rãnh rỗi cùng Vi Vi tán gẫu QQ, nói đến gần đây luôn là nghe nhầm, trời vừa tối cảm giác điện thoại reo.

Vi Vi hỏi: "Nhớ nam nhân nhà cậu chứ gì?"

"Có thể thôi." Cô đáp hàm hồ.

Trên màn ảnh xuất hiện một biểu tình, "Nói mau, cậu là nhớ thương Chung đoàn trưởng, hay là suy nghĩ muốn gặp người anh em của hắn?"

Người anh em? Anh em?

"Mẹ nó! Vi Vi, cậu là Đại Sắc Ma."

Nhưng mà người anh em của anh xác thực thiên phú dị bẩm! Một mình ngủ say ban đêm, cô thường thường hồi tưởng lại những chuyện quấn quít dây dưa mặt đỏ tới mang tai, tròng mắt đen của anh tỏa sáng, mồ hôi trên da thịt, nhiệt độ nóng lên, vật cứng nóng đâm sâu thăm dò, cùng với khi hạ thân anh xuyên xỏ vào cô, mềm mại nóng bỏng, những tiếng rên khẽ . . . . . Hai gò má mềm mại bởi vì nhớ lại hiện lên nhàn nhạt mây hồng. Thảm, cô bị Vi Vi lây bệnh rồi, cũng trở thành Đại Sắc Ma rồi.

"Chung đoàn trưởng lúc nào thì trở lại? Cậu có phải nên dẫn đến gặp mình hay không, lại nói các cậu kết hôn hơn mấy tháng rồi, mình thân là chị em tốt còn chưa có gặp qua em rể như thế nào!"

"Không biết, bảo là phải đi hơn một tháng, cụ thể bao lâu chưa nói. Nhưng mà anh ấy nói nhiệm vụ kết thúc sẽ đến thành phố C, đến lúc đó khẳng định dẫn đến cho cậu xem!"

"Xem qua cọng lông à? Cậu cũng bị người ta ăn khô lau sạch rồi, mình phản đối có ích lợi gì, lại nói xem cậu bây giờ được chăm sóc đến mặt mày hồng hào, cũng biết cậu nhất định rất hài lòng!"

Hài lòng không? Chắc là vậy, ít nhất bây giờ nhìn lại lần kết hôn này xem như trăm lợi không hại.

Trước khi ngủ cô đem điện thoại để dưới gối, đây là thói quen sau khi Chung Soái làm nhiệm vụ mới có, lo lắng lỡ mất điện thoại cùng tin nhắn của anh.

Xem ra Vi Vi nói đúng, cô là thật sự có chút nhớ Chung đoàn trường!

Chiều thứ năm, Tiếu Tử Hàm bị sai đến Phủ Thị Chính dự hội nghị liên ngân hàng, cái hội này một tháng một lần, đối tượng tham gia là đại biểu nghề ngân hàng, trong buổi họp sẽ phân quản mức độ tiền tệ, lãnh đạo thành phố sẽ bố trí công việc, bộ phận đại biểu sẽ hồi báo tất cả tình huống hành nghề vụ kinh doanh, trao đổi kinh tế tài chính tình thế trước mặt cùng khó khăn, nội dung dài dòng nhàm chán, cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, dù sao ý kiến nói nhiều lần, cũng không thấy người nào giải quyết, chỉ là đi cho có hình thức, lúc lắc tư thái mà thôi.

Tối đầu tiên ngủ được không tốt, vào lúc này máy điều hòa đánh ra mạnh mẽ khí ấm lại để cho người chóng mặt, đại biểu thành phố G máy móc báo cáo, không hề phập phồng càng làm cho cô sinh ra mệt mỏi, nhưng suy nghĩ một chút mình dầu gì cũng là đại biểu của W, hơn nữa ký giả đài truyền hình tựa hồ đang hội tụ vào tin tức nội thành, cô thật sự không dám trắng trợn ngủ gục, không thể làm gì khác hơn là dựa vào việc đi toilet để ra bên ngoài hóng mát.

Từ phòng rửa tay ra ngoài, Tiếu Tử Hàm không có lập tức đi vào, dù sao lần này W không báo cáo, thay vì đi vào nghe bọn họ nói nhảm, không bằng ở bên ngoài xem báo một chút. Bản tin vắn giới thiệu kinh tế Hàm Bình dán trên tường, cô xem rất nghiêm túc, đột nhiên nghe có người kêu tên của mình thì có chút giật mình, không phải chứ!

Cô cau mày quay đầu lại, lại thấy một người nằm mơ cũng không nghĩ tới, "Tần Khải?"

"Tiểu Hàm, thật sự là em?" Tần Khải bước nhanh tới, trên mặt vui mừng.

"Làm sao anh lại ở chỗ này?" Cô kinh ngạc hỏi.

"Bên này có một hạng mục IPO, vừa lúc là anh phụ trách, còn em, tại sao lại ở chỗ này?"

"Tới đây đi họp."

Tần Khải gật đầu một cái, không nói chuyện nữa, chỉ là kinh ngạc ngưng mắt nhìn cô, đem cô cùng cô gái nhỏ trong trí nhớ so sánh, hôm đó ở trung tâm thương mại quốc tế vội vã thoáng nhìn, chưa kịp nhìn cho kỹ, hôm nay nhìn kỹ mới phát hiện cô thật thay đổi, trở nên càng thành thục hơn, tóc dài đến eo đã cắt ngắn đi, đồng phục chững chặc nổi bật lên cô vừa đẹp lại tự tin hơn.

Tiếu Tử Hàm bị nhìn, thấy không được tự nhiên, thấp giọng đánh vỡ trầm mặc, "Em còn phải đi họp, em đi trước." Nói xong xoay người hướng hội trường đi, sau lưng lại vang lên tiếng Tần Khải, "Tiểu Hàm. . . . . ."

"Tiểu Hàm. . . . . . Buổi tối cùng nhau ăn cơm được chứ?"

Cô nên cự tuyệt, nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu một cái, dù sao người tới là khách, cô dầu gì tận tình làm chủ.

Tiếu Tử Hàm không nghĩ tới Tần Khải sẽ đứng ở cửa phòng họp đợi cô, anh ôn tồn nho nhã giống như người mẫu, khiến người ta lui tới ngắm nhìn, hình ảnh quen thuộc này để cho cô nhớ tới những năm kia anh đúng là như vậy, đứng ở dưới ký túc xá nữ của đại học Z, một bộ lạnh nhạt thanh thản, giống như là vây ở trong kết giới che giấu đám người náo nhiệt quanh mình, thấy cô thì mới lộ ra vẻ mặt vui vẻ.

Cô lắc đầu một cái, bỏ rơi trí nhớ chua chát, đi tới trước mặt Tần Khải, "Ngại quá, để cho anh chờ lâu!"

"Không có việc gì, anh cũng mới xong." Anh dịu dàng cười một tiếng.

"Muốn ăn cái gì? Hôm nay em làm chủ mời khách!" Cô vừa nói vừa đi ra ngoài, Tần Khải quá chói mắt, cùng anh đứng cùng nhau vô luận ở nơi nào cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác, cô cũng không muốn làm tượng cho người ta nhìn.

Tần Khải tự giác theo sau, chui vào xe nhỏ của cô, "Ăn món cay Tứ Xuyên thôi."

Đang thắt dây an toàn tay hơi chậm lại, "Hay là đi ăn món Hoài Dương thôi."

Cô làm sao không nhớ rõ, Tần Khải không ăn cay được? Thích ăn món cay Tứ Xuyên chính là cô!

Khi đó bọn họ mới vừa nói yêu thương, gia đình Tần Khải mặc dù không giàu có nhưng đối với cô lại là hết sức sủng ái, mỗi Chủ nhật cũng sẽ mang cô đi bên ngoài cải thiện cuộc sống. Cô thích món cay Tứ Xuyên, thích nhất tương ớt trộn cá nấu cải chua cùng Thủy Chử hệ liệt, Tần Khải liền mang theo cô ăn tất cả quán bán món cay Tứ Xuyên lớn nhỏ, cô ăn đến thật vui mừng, nhưng anh lại ít động đũa tử, cô tò mò, "Sao anh lại không ăn?"

Tần Khải xoa xoa mái tóc dài của cô, chỉ mấy món trên bàn, "Anh có ăn mà, nếu không em thật cho là những thứ này đều là em tiêu diệt hay sao?"

Biết rõ chuyện này là do bọn họ tham gia tiệc tốt nghiệp với mấy bạn cùng phòng, cô lôi kéo anh cho, "Tần Khải, món cá sốt ớt này ăn ngon thật, anh mau nếm thử."

Bạn cùng phòng ngồi bên cạnh cô nghi ngờ, "Tần Khải dị ứng với ớt, một chút cũng đụng đến, em không biết sao?"

Cô xấu hổ không chịu nổi, cúi đầu cứ mãi oán giận mình không xứng với anh. Nhưng Tần Khải chỉ là cợt nhã mà ôm cô, "Ngu ngốc, là anh cố ý, chờ anh dưỡng em thành tiểu heo mập, đến lúc đó ngoại trừ anh ra còn có ai muốn em?"

Ngày Tần Khải nhận được of­fer của công ty MH, bọn họ đến trung tâm thương mại quốc tế ăn mừng, lúc đi ra ở IDO thấy một đôi đối rất đẹp, cô thích đến chảy nước miếng, nhưng giá quá cao làm cho cô muốn rơi lệ. Khi đó anh ôm lấy cô cam kết, "Tiểu Hàm, tin tưởng anh, anh sẽ cố gắng để cho em có tất cả, trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên đời."

Cô cười một tiếng. Dĩ nhiên tin tưởng, bởi vì khắc kia cô đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Hạnh phúc là cái gì? Hạnh phúc chính là mèo ăn cá, chó ăn thịt, Tần Khải yêu Tiếu Tử Hàm- con Tiểu Quái Thú này!

Chỉ là, cô bởi vì cố chấp cùng khiếp đảm đã tự tay hủy diệt anh chuyên tâm kiến tạo hạnh phúc. Lúc cô cố ý trở về thành phố C, cô cầu xin anh, "Tần Khải chúng ta trở về có được hay không, tìm một cái phần công việc an ổn, sống một cuộc sống bình thường, em cái gì cũng không muốn."

Anh cũng cầu xin cô, "Tiểu Hàm, mẹ em chỉ đang lừa gạt em, em ở lại Bắc Kinh có được hay không, anh sẽ cho em tất cả mong muốn."

Kết quả là bọn họ cũng không có ai dao động, khi cô ở sân bay, anh trốn việc chạy tới chỉ là muốn giữ cô lại lần cuối cùng, nhưng cô lại tuyệt quyết đẩy tay của anh ra, đi từng bước một xa rời tầm mắt của anh, vẫn còn nhớ ở khắc xoay người kia, anh đỏ lên hốc mắt cùng gầm thét: " "Tiếu Tử Hàm, em nhất định sẽ hối hận!"

Từ Bắc Kinh trở về thành phố C cô gần như khóc cả đoạn đường, cho anh là không hiểu, cho anh không yêu cô như cô tưởng tượng, vì mình yêu anh nhiều hơn anh. . . . . . Nhưng thật lâu về sau cô mới hiểu được, những giọt nước mắt kia chảy là vì tình yêu chết đi của cô, bởi vì cô hậu tri hậu giác hiểu được, cả đời này sợ là cũng tìm không được nữa một người như vậy rồi!

Bỏ lỡ người trước mặt luôn là trân quý nhất, cuộc sống rời khỏi anh trở nên u ám

Tiếu Tử Hàm thở một hơi, từ trong hồi ức rút người ra, múc một muỗng đậu hũ, kỳ quái, món ăn Hoài Dương rõ ràng là thơm ngon nhẹ, vì sao cô ăn vào miệng lại đầy đắng chát?

Một bữa cơm ăn an tĩnh không tiếng động, hai người cũng chìm sâu trong trí nhớ của bản thân không rút ra được, chỉ có máy điều hòa không khí phát ra tiếng o o cùng tiếng bát đũa va chạm.

Lúc tính tiền lúc Tần Khải tranh hóa đơn, "Anh không có thói quen để phụ nữ trả tiền."

Cô ngửa đầu, nhớ tới ngày trước, anh cũng là lấy lý do này ôm đồm tất cả phí dụng bọn họ đi ra ngoài, Tiếu Tử Hàm từng bĩu môi nháo không được tự nhiên, "Anh kỳ thị giới tính, xem thường phụ nữ!"

Anh kéo cô qua, nắm chiếc mũi nhanh nhạy của cô, "Đứa ngốc, của anh không phải là của em sao?"

Trí nhớ linh hoạt như thế, lại giống như mới vừa xảy ra hôm qua, đáng tiếc. . . . . . Người và vật không còn quả thật là hối tiếc.

Tần Khải kiên trì muốn đưa cô trở về, cô lười tranh chấp, lái xe trở lại phòng trọ nhỏ.

"Em lên trước đi, anh tự mình đón xe." Anh đứng ở chỗ đậu xe, bĩu môi ý bảo cô lên trước.

"Vậy em lên trước."

"Ừ"

Tiếu Tử Hàm đi vào chỗ khuất mới quay đầu lại nhìn quanh, cách lớp cửa thủy tinh, xa xa nhìn thấy anh còn chưa đi, vẫn đứng ở dưới đèn đường mờ vàng, cúi đầu không thấy rõ vẻ mặt, nhưng cô vẫn là cảm nhận được ưu thương.

Vào phòng, cô rót cho mình ly nước nóng đứng bên cửa sổ ở phòng khách, cho đến ly nước lạnh đi, mới thấy Tần Khải từ từ rời đi.

Chiều nay, ở thành phố này, có hai người cả đêm chưa chợp mắt!

Sau đêm đó, Tần Khải lại hẹn cô thêm nhiều lần, Tiếu Tử Hàm một lần cũng không có đến nơi hẹn. Cô có lẽ không quá quả quyết, có lẽ không thương Chung Soái, nhưng cô lại vô cùng rõ ràng làm một người vợ nên kiên thủ trách nhiệm.

Tối thứ sáu, Tiếu Tử Hàm ở trên mạng kiếm được một bộ áo ngủ tình nhân, Chung Soái nói qua sẽ đến thành phố C, cho nên phải chuẩn bị đồ dùng hàng ngày cho anh. Tính tính toán toán anh đã "Biến mất" một tháng lẻ năm ngày, chỉ là cô không biết anh làm nhiệm vụ "Nhiều" hơn một tháng rốt cuộc là nhiều mấy ngày.

Đang chuẩn bị tắt máy, QQ vẫn ẩn thân, chợt hiện tin nhắn từ Trương Tuệ, "Bạn tốt, mình đã làm một chuyện thật có lỗi với cậu, cậu nhất định phải tha thứ cho mình!"

Cô nghi ngờ, phát hành đi một "?"

Trương Tuệ tựa hồ không ngờ tới cô đang online, qua thật lâu mới gửi tới một câu, "Mình đem chuyện cậu ly hôn nói cho Tần Khải rồi, còn cho số điện thoại của cậu nữa."

Khó trách Tần Khải biết số của cô, thì ra là như vậy, "Không có việc gì, dù sao đều đã qua rồi !"

Màn ảnh dừng lại thật lâu, lâu đến cô chuẩn bị thoát ra, QQ lại nhấp nhoáng , "Nghe nói anh ấy đã cùng vị hôn thê chia tay, vốn là tất cả mọi người nhận được thiếp mời rồi, nhưng không bao lâu anh lại cùng mọi người nói hủy bỏ hôn lễ. Là ở lần trước, sau khi hai người gặp nhau... Mình nghĩ, không phải anh ấy muốn..."

Cô tất nhiên hiểu ý Trương Tuệ, vậy mà cô khiếp sợ hơn khi nghe tin anh hủy bỏ hôn lễ, trong ấn tượng của anh, quan niệm gia đình là rất sâu, sao lại tùy tiện làm ra quyết định như vậy?

Trương Tuệ thấy cô vẫn không có phản ứng, lại đánh tới mấy câu nói, "Mình đoán anh lần này tới thành phố C cũng là bởi vì cậu, thật ra thì. . . . . . Mình nói là nếu như, còn có thể, các cậu thật sự có thể cho thêm lẫn nhau một cơ hội."

Tiếu Tử Hàm nhìn chằm chằm màn ảnh, cực kỳ lâu mới đánh xuống một câu, "Sợ là không có cơ hội, mình lại kết hôn rồi!"

Cô đơn giản rõ ràng nói tóm tắt với Trương Tuệ về cuộc hôn nhân của mình, đương nhiên là bỏ qua chi tiết kết hôn tốc độ, chỉ nói là tham gia tiệc cưới Văn Nhạc Nhạc thì gặp, Trương Tuệ cũng không có hỏi nhiều, dừng lại chúc mừng chúc phúc, chút hối tiếc thở dài.

Cô hé miệng cười cười, tắt máy vi tính.

Rạng sáng, cô từ trong mộng tỉnh lại, lại nghĩ tới chuyện Tần Khải hủy bỏ hôn lễ, sinh ra cảm giác có tội, vì vậy lấy ra điện thoại di động gửi cho anh một tin nhắn, "Ngày mai cùng nhau ăn cơm trưa được không."
Bình Luận (0)
Comment