Kết Hôn Lần Thứ Hai

Chương 12

Ở dưới lầu chung cư nhìn thấy Tần Khải, Tiếu Tử Hàm một chút cũng không bất ngờ, anh ngẩng đầu, đôi môi mỏng cong lên,vẻ mặt đó đã làm cho cô hoảng hốt, cảm thấy cứ như anh vẫn ở nơi đó, chưa bao giờ rời xa.

Tần Khải kiên trì muốn ăn món cay Tứ Xuyên, Tiếu Tử Hàm biết không cãi lại anh, quyết định chọn một nhà hàng mùi vị cùng hoàn cảnh thật tốt. Lúc gọi thức ăn, anh toàn gọi món cô thích, cô dặn dò thêm làm món ăn thanh đạm chút. Đồ ăn gọi nhiều lắm, một bàn lớn, ngày trước bọn họ cũng không phải như vậy, ngày trước bọn họ điều kiện kinh tế không tốt, một nồi cá cải chua, một đĩa rau xào cũng có thể ăn say sưa ngon lành, đã nhiều năm như vậy, rất nhiều chuyện đã sớm thay đổi!

Tiếu Tử Hàm không đói bụng, nhìn về phía một một bàn mỹ thực ăn không biết ngon, Tần Khải ngược lại, nhìn mấy nồi lớn vừa đỏ lại cay ăn đến cực kỳ vui vẻ, cô cả kinh, suýt nữa rớt tròng mắt xuống đất. Anh không ăn cay là bởi vì dị ứng, ngày trước cô không hiểu chuyện, nháo để cho anh ăn tiêu cay, muốn nhìn một chút phản ứng dị ứng trong truyền thuyết, Tần Khải cưng chiều cô lên trời, bất chấp tất cả nuốt vào mấy khối lớn cá chần nước sôi, chưa ăn hết cơm liền bắt đầu da đầu ngứa ngáy, toàn thân nổi mẫn đỏ, cuối cùng vẫn là đi bệnh viện mới khỏi.

Cô vừa áy náy lại đau lòng, giận mắng anh ngu hết biết.

Anh chỉ vào khắp người mẩn đỏ ôm cô vào trong ngực, "Đừng nói là nước tiêu nóng, dù là Hạc Đỉnh Hồng, em muốn anh uống..., anh cũng uống hết!"

Nói lời này thì trong mắt của anh tràn đầy cưng chiều.

Khi đó cô vẫn tò mò người ta gọi anh là "Băng sơn mỹ nam", vì sao coi trọng mình, không có chuyện gì vẫn yêu hỏi: "Tần Khải, anh tại sao thích em?"

Tần Khải mới đầu cũng không trả lời, bị cô cuốn lấy không có biện pháp mới nghiêm trang nghĩ một hồi lâu, "Bởi vì Thượng Đế rút một cây xương sườn của anh để tạo thành em!"

Ai nói sinh viên khoa học tự nhiên không hiểu lãng mạn, anh là Trạng Nguyên khoa học tự nhiên vẫn lãng mạn đấy thôi, buồn nôn lại ngu ngốc!

Bọn họ chia tay quá mức vội vàng, hôm nay quay đầu lại, trí nhớ tràn đầy ngọt ngào. Cô vội từ quá khứ loang lỗ đó rút người ra, đè nén ngạc nhiên hỏi, "Em nhớ anh trước kia không ăn cay!"

Tần Khải đang gắp một miếng thịt bò nói, "Sau này lại thích!"

"Không dị ứng sao?" Cô kinh ngạc, chẳng lẽ dị ứng còn có thể thỉnh thoảng xuất hiện?

"Không phải, mỗi lần cũng sẽ phát tác, cùng lắm thì lúc ăn xong uống thuốc là được!"

Lúc này đáp làm cho cô sững sờ, hồi lâu mới lẩm bẩm nói nhỏ, "Không nên giày vò thân thể như vậy!"

Tần Khải để đũa xuống, rót xuống ly nước nóng, "Anh chỉ là muốn xem món ăn em thích rốt cuộc là mùi vị gì! Sau đó lại phát hiện nó rất ngon!"

Tiếu Tử Hàm ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh, sóng gợn lăn tăn, bao hàm rất nhiều cảm xúc, một chút xíu choáng váng tại trong lòng của cô, kích thích từng mảnh tuôn trào.

Tiếu Tử Hàm, mi tỉnh cho ta, chớ quên mục đích hôm nay!

Cô cảnh cáo mình, giả bộ trấn định bưng lên chén nước trước mặt, dụng hết toàn lực nở ra một nụ cười thật tươi, "Đúng rồi, quên nói cho anh biết, em lại kết hôn!"

Cô cố ý tại chữ "Lại" nói càng thêm trọng lực, như đã đoán trước, nhận được ánh mắt giật mình của Tần Khải.

Được rồi! Cô thừa nhận, như vậy có chút tàn nhẫn, nhưng lúc nên tàn khốc thì chỉ có thể tàn khốc, dù là đả thương mặt mũi lưu lại vết rách, nếu không kéo dài tới cuối cùng thì nát bên trong áo hay chăn, chỉ còn dư oán trách lẫn nhau.

"Vậy sao? Chuyện khi nào?" Anh mặc dù hết sức bình phục tâm tình, nhưng vẫn không giấu được đáy mắt đau thương.

"Hơn mấy tháng rồi!" Cô cố ý đáp mơ hồ, không muốn cùng anh tìm tòi nghiên cứu đoạn hôn nhân này.

Tần Khải cười khổ tựa lưng vào ghế ngồi, một hồi lâu mới nói ra một câu, "Tiểu Hàm, anh cho là lần này tới vãn hồi cùng em!"

Trên mặt anh cô đơn cùng đau đớn không sót gì, cô đột nhiên nghĩ mình lại đang làm chuyện dư thừa, cần gì phải thế?

Vốn đã là quá khứ, hờ hững thì có lẽ chuyện đã qua, tại sao cô cần phải đặc biệt tìm anh ra ngoài, tạo nên vết thương, để cho anh đau, mình cũng không dễ chịu theo?

"Tần Khải, thật xin lỗi!" Cô áy náy xin lỗi, vì mình tàn nhẫn!

Tần Khải như bị đánh ngồi trong ghế. Anh cho là vô tình gặp gỡ ở Bắc Kinh là duyên phận trời cao an bài. Ngày đó anh trúng tà, tự dưng nói bồi bạn gái Quý Hàn mua đồ, Quý Hàn bởi vì anh đột nhiên thông suốt hưng phấn đến huơ tay múa chân, kéo anh một đường đi dạo đến trung tâm thương mại quốc tế, Tiếu Tử Hàm cứ như vậy không có dấu hiệu nào xuất hiện tại trước mặt, đập thẳng vào vết thương lòng mà anh nghĩ mình đã quên từ lâu.

Anh chậm rãi đến gần cô, tâm có chút khẩn trương. Thời khắc nghe được giọng cô, anh tựa như một người ngu ngốc thấy được thứ mà mình tha thiết ước mơ, rõ ràng rất hưng phấn, cũng không biết nên làm cái gì.

Anh đưa tay ra định xác định cô là chân thật, mới vừa nâng lên liền bị Quý Hàn chặt chẽ ấn chặt, anh tỉnh táo lại, rốt cuộc nói "Hẹn gặp lại"!

Hẹn gặp lại! Anh thật sự sợ đời này thật không thể gặp lại!

Ngày đó sau khi trở về, Quý Hàn khóc náo không ngừng. Phàm là người bình thường đều có thể nhìn ra anh không bình thường, "Tần Khải, anh nói đi, anh đối xử ôn hoà với em là vì cô gái kia đúng không?"

Anh cam chịu.

"Tần Khải, anh không phải thích gọi em ‘Tiểu Hàn’ cũng là bởi vì cô ấy chứ?"

Anh không phủ nhận, nhớ tới ban đầu chú ý tới Quý Hàn là bởi vì có người nghịch ngợmg hô "Tiểu Hàn!"

"Tần Khải, cầu xin anh hãy thành thật nói cho em biết, có phải anh không thể quên được cô ấy hay không?"

Anh nghĩ thật lâu, gật đầu một cái. Vốn anh cho là đã quên mất, nhưng lúc thấy cô ấy thì mới hiểu được, cô tựa như cây dong, mặc dù không thể cùng anh vụn vặt gắn bó, nhưng cành cây rơi xuống cũng có thể mọc rể nảy mầm trong lòng anh, thế nào cũng bỏ không hết!

"Chúng ta chia tay đi!" Quý Hàn bình tĩnh nói.

Anh gật đầu, chân thành nói "Quý Hàn, anh thực xin lỗi em!"

Còn nhớ rõ Quý Hàn trước khi đi nói, "Trước em cho là anh chính là như vậy, đối với cái gì cũng lạnh nhạt, cho nên dù là biết anh không phải là rất yêu em, em cũng nguyện ý cùng anh kết hôn. Nhưng bây giờ em mới hiểu được nồng nhiệt của anh chỉ vì một người mà có, em không có cách nào chịu được người kia không phải là em!"

Thì ra là Quý Hàn có thể lừa gạt mình anh không biết yêu, hiện tại mới phát hiện không phải là anh không hiểu thế nào là tình yêu, chỉ là anh yêu quá mức nóng bỏng vả lại cũng là dành cho một người khác! Loại này so với bị từ chối càng làm cho người ta khổ sở hơn!

Có thể với Tần Khải mà nói, giờ phút này khổ sở nhất chính là anh, bởi vì khi kịp phát hiện ra thì đã trễ!

Mấy năm nay, sự nghiệp của anh thành công rực rỡ, là tấm gương phấn đấu của giới thanh niên, nhưng càng trên đỉnh cao sự nghiệp thì càng cô đơn, anh không cần tiếng vỗ tay cùng chúc mừng của người khác, chỉ muốn Tiểu Quái Thú cùng anh chia sẻ thành công vui vẻ. Vô số đêm khuya yên tĩnh, anh ngẩn người nắm chiếc nhẫn từng cam kết mua cho của cô, lần lượt hối hận lựa chọn lúc tuổi còn trẻ, nếu như anh đi theo cô đến thành phố C, cho dù hai bàn tay trắng, ít nhất còn có cô ở cạnh!

Mấy năm trước sau khi chia tay với cô, anh cũng không có chuyển nhà, ngược lại anh vẫn ở nơi đó, chỉ sợ một khi anh vừa cất bước đi, sẽ bỏ lỡ dịp cô quay lại tìm anh, nhưng Tiếu Tử Hàm lại quyết tuyệt biến mất ở thế giới của anh. Khi anh nguyện ý buông tha tự ái muốn tìm về cô thì lấy được tin cô đã kết hôn. Anh đau đến mức không muốn sống, so mới vừa lúc chia tay còn đau hơn. Bởi vì anh bi ai mà phát hiện ở trong đoạn cảm tình này không bỏ được chỉ có anh mà thôi!

Sau khi gặp lại, anh từ Trương Tuệ biết tin cô ly hôn, anh hận chồng trước của cô không quý trọng cô, càng hận chính mình năm đó cố ý kiên trì để cho cô bị thương tổn. Quý Hàn nói chia tay, anh liền giữ lại cũng không có, sau đó không sợ mình bị coi thường, phấn đấu quên mình đi đến thành phố có cô, anh cho là tới kịp, nào ai ngờ được, chỉ chớp mắt cô lại gả làm vợ người khác.

Trên thế giới khoảng cách xa nhất không phải là đường chim bay cá lặn, không phải một ở trên trời bay lượn, một lặn sâu đáy biển, mà là lòng anh tâm niệm, đánh tơi bời chạy tới nơi này, chỉ thấy một bóng lưng đi xa!

"Em có yêu anh ta không?" Thật ra thì câu hỏi này đã không còn có ý nghĩa, khẳng định hay không định sẽ làm thương thế của anh càng sâu.

Tiếu Tử Hàm ngơ ngác ngưng mắt nhìn anh, muốn gật đầu nói yêu, nhưng lời thốt ra lại là "Không!"

"Vậy tại sao lại gả cho anh ta?"

"Tần Khải. . . . . ." Tiếu Tử Hàm khó khăn mở miệng, "Em không biết anh và vị hôn thê còn có thể vãn hồi không, nhưng mà em lại hi vọng anh có thể tìm cô gái tốt, cùng nhau tạo lập một gia đình."

"Cũng y như em sao? Cùng một người không thương tương kính như tân qua hết nửa đời sau!"

Tiếu Tử Hàm không để ý tới lời chế nhạo của anh, thẳng thắn cười một tiếng, "Hôn nhân cùng tình yêu là hai chuyện khác nhau, ai cũng có thể kết hôn, nhưng không phải ai cũng đều có thể có tình yêu, chuyên gia không phải nói tình yêu đến cuối cùng cũng biến thành thân tình sao, vậy chúng ta vì sao không trực tiếp một chút, tìm một đoạn thân tình cho riêng mình?"

Tần Khải nhìn chằm chằm cô, cực kỳ lâu mới chỉ vào trái tim, "Anh cũng nghĩ vậy, nhưng nó không chịu, không có biện pháp nào!"

Tiếu Tử Hàm chỉ cảm thấy lời này quen tai, nửa ngày mới nhớ tới đây là lời mà năm đó cô mê mệt tiểu thuyết《 Bộ bộ Kinh Tâm>> , khi đó đọc được Nhược Hi nói lời này với Tứ gia chỉ cảm thấy động lòng người, đọc xong thật lâu vẫn nằm ở trong ngực Tần Khải khóc bù lu bù loa, anh không cười cô, chỉ là ôm lấy cô, xoa tóc của cô gọi "Bé ngốc", không nghĩ anh còn nhớ kỹ trong lòng, hôm nay trích dẫn tới đây, để cho cô thổn thức!

Cô nghiêng đầu sang chỗ khác không dám nhìn ánh mắt của anh nữa, lại không dám nhớ lại, chỉ sợ rơi vào liền không rút ra được.

Ngoài cửa sổ lại có tuyết rơi, từng tảng lớn bông tuyết như cơn mưa đang rối rít trút xuống, chỗ miền Nam như thành phố C rất ít khi có tuyết, điều này làm cho Tiếu Tử Hàm không khỏi cảm khái, chẳng lẽ ông trời cũng đang khóc thương cho bọn họ hay sao?

"Tiểu Hàm. . . . . ." Anh khẽ gọi tên của cô, bưng lên ly trà trên bàn đã sớm lạnh, nâng chén, "Mặc kệ như thế nào, anh hi vọng em hạnh phúc!"

Tiếu Tử Hàm hồng vành mắt, ẩn nhẫn không để cho nước mắt rớt xuống, "Em cũng vậy, hi vọng anh hạnh phúc!"

Anh giương nhẹ môi mỏng, chát chát mà cười, "Sẽ hết sức!" Thật ra thì anh muốn nói cho cô biết, đời này hai lần mất đi em, sợ là ông trời đã chú định không để cho anh hạnh phúc!

Ăn cơm xong đã là gần tối, ở trong chỗ ấm quá lâu, lúc đi ra Tiếu Tử Hàm bị lạnh run cầm cập! Tần Khải không biến sắc cởi xuống áo khoác phủ thêm cho cô, y phục còn mang theo nhiệt độ của anh, hơi thở nhàn nhạt quen thuộc bao phủ thân nhỏ ấm áp.

Cô sợ anh lạnh muốn trả cho anh, thế nhưng anh lại kiên trì không cần, đang lúc lôi kéo Tiếu Tử Hàm ngoài ý muốn phát hiện trên cổ anh rậm rạp chằng chịt mẩn đỏ. cô sợ đến không lo được lễ nghi, trên đường cái liền kéo tay áo của anh, quả nhiên là một mảnh đỏ hồng, "Anh nổi mẫn rồi!"

Anh cười kéo về ống tay áo, "Cho nên một chút cũng không lạnh!"

Tiếu Tử Hàm vừa nóng vừa giận, thật may là nhớ tới cách khách sạn không xa có một tiệm thuốc nhỏ, "Anh ở đây chờ em!"

Cô vội vã giao phó một câu, liền chạy đi, mua một hộp a-xít clo-hy-đríc, còn mua thêm một ly nước nóng, khi trở về sợ anh đợi, không khỏi bước nhanh hơn, ai ngờ đi mau đến nỗi chân trượt cứ như vậy thẳng tắp té xuống.

"Tiểu Hàm!" Tần Khải kêu lên, lúc chạy tới đã không kịp.

Cô té xuống còn gắt gao che chở nước trong tay, chết sống không chịu lấy tay chống đất, cho nên toàn bộ sức nặng đè ở trên đầu gối, đau đớn kịch liệt từ chỗ đầu gối truyền đến, cô bắt đầu hoài nghi có phải đã gãy xương hay không?

"Đau chỗ nào? Có thể đứng dậy không?" Tần Khải thử ôm cô .

Cô lắc đầu một cái, chấp nhất mà đem ngụm nước nhỏ trong chén còn sót lại một cho anh, "Mau uống thuốc đi!"

Tần Khải tức giận lẫn vào đau lòng, "Em, cái đứa ngốc này, đến lúc nào rồi, còn băn khoăn uống thuốc!" Lời tuy oán trách, cũng không dám làm nghịch ý cô, lấy thuốc bỏ vào trong miệng, hơi ngửa đầu liền nuốt xuống.

Tiếu Tử Hàm vừa nhìn thấy thế, hối hận đến nỗi ruột trong bụng xanh lè rồi, sớm biết được anh có khả năng này, cô cũng không cần liều chết che chở chén nước nóng kia rồi.

Tần Khải sợ cô không đứng lên nổi, đưa tay muốn ôm cô, cô lắc đầu một cái không chịu, chỉ làm cho anh dìu lấy chính mình tự đi bệnh viện.

Thật may là mùa đông ăn mặc thật dầy có chút giảm xóc, mặc dù té nặng cũng không có bị gãy xương, chỉ là chút vết trầy, bác sĩ cho thuốc, dặn dò chú ý sự để lại cô về nhà.

Tần Khải lấy xe đưa cô trở lại, sau khi đậu xe xong kiên trì đưa cô lên lầu, cô vừa nghĩ vết thương đầu gối tuy không nặng, nhưng đi bộ chung quy không thuận, liền không hề nữa cãi cọ, tùy anh đỡ mình. Ai ngờ còn chưa tới đầu hành lang liền nghe đến một tiếng vừa quen thuộc vừa xa lạ kêu gọi: "Tiếu Tử Hàm!"

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, ở chợt dưới ánh đèn nhìn thấy chồng mình —— Chung Soái!
Bình Luận (0)
Comment