Tần Xán hoảng sợ.
Một người hiếm khi bộc lộ cảm xúc, vậy mà khi khóc lại có thể khiến người khác luống cuống như thế.
Tiếng khóc của Tạ Dĩ Tân gần như thinh lặng, chỉ có hơi thở anh là dồn dập, như thể không tài nào lấy lại nhịp được.
Anh quay mặt đi không nhìn vào Tần Xán, ánh mắt mông lung không có tiêu cự cứ nhìn mãi về phía xa——như thể chẳng hề nhận ra mình đang khóc.
Nhưng chính kiểu khóc im lìm này lại càng khiến người ta kinh sợ hơn.
"Tạ Dĩ Tân..."
Tần Xán cảm giác tim mình như ngừng đập trong một chốc, vội vàng đưa tay lau nước mắt cho anh: "Sao thế? Đừng khóc... đừng khóc mà... Là vì em không cho anh sờ sao?"
Nước mắt của Tạ Dĩ Tân vẫn không ngừng tuôn rơi, ướt đẫm mu bàn tay Tần Xán.
"Em không có ý đó đâu, lúc nãy em chỉ là——"
Tần Xán thật sự rối trí, luống cuống đến mức không kịp suy nghĩ. Cậu tháo ngay cúc áo sơ mi của mình, trong cơn hoảng loạn, cậu túm lấy tay Tạ Dĩ Tân đặt lên ngực mình, còn cố tình chọn chỗ múp múp nhất rồi ép mạnh xuống phần cơ bắp rắn chắc: "Đây, cho anh sờ, bây giờ sờ đi, sờ thoải mái luôn nha."
Nhưng Tạ Dĩ Tân vẫn khóc như thể không nghe thấy lời cậu nói.
Tần Xán bắt đầu cảm thấy việc cho sờ có lẽ chẳng còn tác dụng gì nữa, cậu bèn dứt khoát ôm lấy Tạ Dĩ Tân, áp sát ngực mình vào mặt anh: "Vậy ôm ôm nhé? Hửm? Anh muốn ôm bao lâu thì ôm bấy lâu, đừng khóc nữa, nói với em một lời thôi được không?"
Cậu cảm nhận được cơ thể Tạ Dĩ Tân đang run rẩy.
Tần Xán bối rối ôm chặt anh, luôn có cảm giác rằng Tạ Dĩ Tân sắp đứng không vững nữa. Cuối cùng, cậu quyết định bế anh lên đưa vào phòng ngủ, đặt anh xuống giường.
Tạ Dĩ Tân co ro nằm đó, nước mắt vừa được Tần Xán lau đi lại tuôn rơi.
Giống như cảm xúc dồn nén quá lâu bỗng dưng vỡ òa, anh không thể nào kìm nén được nữa, hoàn toàn lạc trong thế giới của riêng mình, gần như không còn cảm nhận được gì từ xung quanh nữa.
Lúc này Tần Xán mới nhận ra, Tạ Dĩ Tân không phải vì không được sờ ngực mà khóc, chắc chắn là vì lý do khác.
Tình trạng của anh bây giờ giống hệt như lần trước khi anh ngủ mê man ở Edinburgh. Chỉ khác là lần này anh mở mắt, nhưng nước mắt cứ tuôn không ngừng khiến Tần Xán nhìn mà lòng quặn thắt, đau đến mức khó thở.
Cậu không biết phải làm gì, chỉ biết tiếp tục áp mặt Tạ Dĩ Tân vào ngực mình: "Lúc nãy em không có hung dữ với anh mà, đừng khóc nữa, đàn anh à... Anh nhìn em đi, sờ em một cái được không? Chẳng phải anh thích sờ em nhất sao?"
Từ trước đến giờ, luôn là Tạ Dĩ Tân mè nheo mặc cả đòi cậu cho ôm ấp thêm chút nữa. Đây là lần đầu tiên Tần Xán chủ động dâng hàng tận cửa, chỉ mong Tạ Dĩ Tân sờ hay cắn cũng được, có lột da cậu hay hút cho sưng phồng cũng chẳng sao.
Nhưng lúc này, dường như ý thức Tạ Dĩ Tân đã không còn tỉnh táo.
Chỉ khi Tần Xán gọi "đàn anh", anh mới khẽ mấp máy môi, lông mi run rẩy trong câm lặng.
Tần Xán hoảng hốt, cậu nắm tay anh áp vào ngực mình, cúi đầu dùng mũi cọ cọ lên má anh như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Đừng khóc, đừng khóc nữa nhé..."
Rất lâu sau, cậu mới nghe thấy giọng Tạ Dĩ Tân yếu ớt gọi tên mình: "...Tần Xán."
Nghe thấy anh mở lời, Tần Xán mừng rỡ ngẩng đầu lên, nắm chặt tay anh: "Em đây."
Nhịp thở của Tạ Dĩ Tân vẫn rối loạn, mí mắt đỏ ửng như phủ một lớp sương mỏng.
"...Trời đang mưa." Anh thì thầm.
"Ừm." Tần Xán dịu dàng giúp anh lau nước mắt nơi khóe mắt. "Nhưng không sao đâu, em ở đây mà, cứ thở từ từ thôi rồi lát nữa nói em sau nhé?"
Tạ Dĩ Tân dường như đã tỉnh táo lại đôi chút. Đôi mắt anh vẫn đỏ hoe, ánh lên chút ánh sáng nhòe nhoẹt vì nước mắt chưa khô. Bởi vì lúc nãy anh khóc nhiều quá, hơi thở cứ đứt quãng làm anh không thể nói trọn một câu hoàn chỉnh.
Anh chỉ lặng lẽ nhìn Tần Xán với đôi mắt đẫm nước. Sau một hồi, anh khẽ đưa tay lên, lần này Tần Xán hiểu ý ngay, lập tức ôm chầm lấy anh lần nữa.
Cậu cảm nhận được gương mặt nóng bừng của Tạ Dĩ Tân áp vào ngực mình. Tần Xán biết anh nghe thấy tiếng tim đang đập dồn dập rõ ràng của mình.
Lần đầu tiên trong đêm mưa, Tạ Dĩ Tân không đòi hỏi điều gì quá đáng, chỉ đơn giản là giơ tay lên muốn một cái ôm từ Tần Xán.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Tần Xán nghe thấy giọng Tạ Dĩ Tân thì thào bên tai mình: "... Hạ Gia Trạch, cậu ấy là em ruột của anh."
Đầu óc Tần Xán như trống rỗng, hai mắt trợn to: "Gì cơ?"
Tần Xán đã lờ mờ đoán được mối quan hệ giữa Tạ Dĩ Tân và Hạ Gia Trạch rất thân thiết, nhưng không ngờ đó lại là loại "thân thiết" này.
Hai người họ khác họ, ẩn chứa biết bao câu chuyện đằng sau chẳng cần suy đoán cũng có thể thấy được.
"Được rồi, được rồi, em biết rồi." Tần Xán cố trấn tĩnh bản thân, giơ tay xoa đầu Tạ Dĩ Tân, "Không sao đâu, anh cứ từ từ, không cần gấp gáp giải thích với em..."
Nhưng Tạ Dĩ Tân vẫn tiếp tục nói như muốn trút hết: "Cha bọn anh tên là Tạ Phong... Ông ấy là giáo sư tại một trường đại học trong nước, ông ấy——"
Anh dừng lại, quay mặt đi, cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình.
Bởi vì vừa rồi anh khóc đến gấp, thành ra bây giờ lại rơi vào tình trạng hụt hơi, nhịp thở đã rối loạn đến mức không thể trợ anh nói tiếp được nữa.
"Được rồi, đừng nói nữa."
Tần Xán vừa cố gắng tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ vừa xoa lưng anh để giúp anh bình tâm lại: "Cứ từ từ hít thở, để cơn mưa qua đi rồi hẵng nói với em, được không anh?"
Tạ Dĩ Tân cuộn mình rúc vào ngực Tần Xán, hơi thở dần trở nên ổn định.
Cả đêm dài, Tạ Dĩ Tân đã căng thẳng quá lâu, giờ đây anh cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc. Cơ thể rắn chắc và hơi thở ấm áp của Tần Xán bao bọc lấy anh, khiến anh bỗng nhiên thấy yên bình đến mức không còn gồng mình nữa.
Cộng thêm cơn sốt cao khiến đầu óc choáng váng, trong một chốc, anh cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
"Anh biết, với tư cách là bạn đời của em, việc anh giấu giếm em là không công bằng."
Anh gắng mở mắt, thì thầm với Tần Xán: "Xin lỗi em, nhiều lần muốn nói với em, nhưng anh... không đủ can đảm."
Tạ Dĩ Tân biết, những lời này qua tai Tần Xán có lẽ sẽ nghe thật kỳ lạ. Thường thì khi người ta chia sẻ quá khứ với người mình yêu, đều sẽ muốn bộc bạch hết mọi điều về bản thân, làm sao lại cần đến "can đảm" chứ?
Nhưng... ai nói không cần can đảm?
Vào buổi tối sinh nhật của Tần Xán, Tạ Dĩ Tân đứng từ xa nhìn cậu và David cùng nhau cắt bánh trong bếp. Bên cạnh anh là Tần Khả Vi với nụ cười rạng rỡ.
Khi ấy, Tần Khả Vi khẽ nói với anh: "Chỉ cần đó cũng là một người khỏe mạnh, gia đình êm ấm là được."
Tạ Dĩ Tân hiểu rằng Tần Khả Vi không có ý gì xấu cả.
Bà chân thành và thẳng thắn, nhưng lời nói vô tình khiến anh nhận ra bà nghĩ rằng hai điều kiện ấy là những thứ mà người ta dễ dàng đạt được trong cuộc đời này.
Tạ Dĩ Tân cảm nhận được vòng tay của Tần Xán ôm chặt mình hơn một chút, cậu khàn giọng nói: "Không sao đâu, em hiểu mà."
Anh hơi hé miệng, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt Tần Xán, muốn nói với cậu nhiều hơn, nhưng tầm nhìn của anh mỗi lúc một mờ dần.
Mưa bên ngoài quá lớn, anh đã quá mệt mỏi rồi.
Cảm giác chóng mặt ngày càng nặng nề, người anh như thể trở nên nhẹ bẫng, lâng lâng trong không gian.
Anh nghe thấy tiếng Tần Xán gọi tên mình, nhưng đôi tay cậu ấm áp quá làm anh chỉ muốn chìm đắm vào cơn buồn ngủ không cưỡng lại được. Thế giới trước mắt như quay cuồng trong cơn xoáy mờ mịt.
Tạ Dĩ Tân cảm nhận được Tần Xán lay nhẹ vai mình, có chút lo lắng gọi tên anh. Anh cố gắng đáp lại nhưng đã kiệt sức, không thể thốt lên dù chỉ một âm thanh đơn giản nhất.
"... Anh không cố tình giấu em đâu."
Trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối, anh gom hết chút sức lực còn lại nói khẽ: "Bởi vì từ lâu, anh thật sự đã không còn nhà để trở về nữa rồi."
-
Mưa rơi suốt đêm.
Hạ Gia Trạch thu mình trên giường trong căn hộ, đôi mắt sưng húp vì khóc, cả đêm không chợp mắt được chút nào.
Cuối cùng cậu nhóc quyết định không ngủ nữa, dọn dẹp căn phòng bừa bộn rồi ngồi bệt xuống sàn suy nghĩ mông lung một lát, cuối cùng mới xách túi rác xuống lầu mang đi vứt.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa căn hộ được vài bước, cậu ngái ngủ ngẩng đầu lên, bất ngờ đến nỗi tưởng mình đang nhìn nhầm: "... Sao lại là anh nữa?"
Tần Xán đứng chờ dưới tòa chung cư của cậu ta, vẫn với khuôn mặt vô cảm như cũ. Nếu không phải vì trời đã sáng, Hạ Gia Trạch còn tưởng mình đang gặp ác mộng.
Rồi cậu ta nghe thấy Tần Xán hỏi: "Cậu là em trai?"
Cả đêm không ngủ, đầu óc mụ mị, Hạ Gia Trạch nghe Tần Xán nói vậy tưởng mình bị chửi nên theo phản xạ đáp trả: "Anh mới là con tôi!"
Tần Xán vẫn không biểu lộ cảm xúc, không giận dữ mà chỉ thêm một câu hỏi rõ ràng hơn: "Cậu là em trai của Tạ Dĩ Tân à?"
Hạ Gia Trạch sững người: "Sao... sao anh biết?"
Tần Xán: "Cùng cha khác mẹ?"
"... Đúng vậy." Mặt Hạ Gia Trạch biến sắc, ngập ngừng hỏi, "Khoan đã, sao anh lại biết? Tạ Dĩ Tân kể với anh sao?"
"Anh muốn biết về quá khứ, gia đình và từng chi tiết trong cuộc sống của Tạ Dĩ Tân."
Tần Xán không trả lời câu hỏi trực tiếp của Hạ Gia Trạch: "Đổi lại, từ giờ anh sẽ hướng dẫn cậu từng bước trong mỗi thí nghiệm, giúp cậu hoàn thành những thứ cậu chưa hiểu, và đảm bảo cậu sẽ học được. Anh cũng sẽ chỉnh sửa các bài luận khoa học cho cậu, thiết bị hỏng hóc hay thuốc thử đổ bể đều có thể ghi vào sổ của anh, anh không phàn nàn gì hết."
"Và nếu cậu cần, anh sẽ chỉ cho cậu cách giữ được thân hình như thế này mà không cần phải đến phòng gym thường xuyên." Tần Xán bổ sung.
Hạ Gia Trạch: "...?"
Thật ra cậu nhóc không ưa Tần Xán cho lắm, cũng chẳng hiểu tại sao anh ta lại muốn biết về quá khứ của Tạ Dĩ Tân đến vậy.
——Nhưng với thân phận là một lính mới trong phòng thí nghiệm và là một người "mê gym", cậu nhóc không thể không thừa nhận mọi điều kiện mà Tần Xán đưa ra đều quá hấp dẫn, khiến cậu không thể không xao động.
"Tôi biết ngay mà... Với thân hình như thế này, một tuần chỉ tập gym hai lần sao có thể được!"
Hạ Gia Trạch nuốt nước bọt đấu tranh tư tưởng một lúc, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết giữ lập trường: "Tôi biết anh ấy đối xử với anh đặc biệt hơn người khác... Nhưng anh là gì của anh ấy chứ? Suy cho cùng cũng chỉ là mối quan hệ đàn anh đàn em mà thôi. Sao tôi phải kể hết chuyện riêng của anh ấy cho anh biết chứ?"
Tần Xán điềm nhiên nói: "Anh là
bạn trai của anh ấy."
"Ừ, anh chỉ là
bạn trai của anh ấy thôi!"
Hạ Gia Trạch chống nạnh, ngẩng cao đầu nói: "Nhưng tôi là em ruột của anh ấy! Sao tôi phải kể hết chuyện riêng tư của anh trai mình cho anh nghe? Mà tôi không hề bị cám dỗ chỉ vì dăm ba điều kiện anh nói đâu——"
Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.
Trước cổng căn hộ, hai ngọn núi sừng sững với đôi mắt thâm quầng nhìn chằm chằm vào nhau. Tần Xán vẫn bình tĩnh không chút xao động, còn Hạ Gia Trạch thì nuốt nước bọt đầy lo lắng: "Anh... anh vừa nói anh là gì của Tạ Dĩ Tân?"
Tần Xán: "
Bạn trai."
"Anh... anh có chắc con lai như anh hiểu đúng tiếng Trung không vậy?"
Giọng Hạ Gia Trạch bắt đầu run rẩy: "Từ này không thể dùng bừa được đâu. Ý anh là kiểu bạn cùng chơi bóng rổ, cùng đi tập gym, hay là kiểu sẽ ôm hôn nắm tay——"
"Kiểu sau." Tần Xán gật đầu xác nhận, "Bọn anh không chỉ dừng ở hôn, ôm, hay nắm tay, mà còn làm tình nữa."
Tác giả có lời muốn nói
Nhật ký của Tiểu Hạ: Hôm nay là thứ sáu, trời mưa to, và có lẽ đây là ngày đen tối nhất cuộc đời tôi.