Khi Tần Xán rời khỏi căn hộ của Hạ Gia Trạch thì trời đã sáng rõ.
Cậu đã nghe được quá nhiều chuyện từ Hạ Gia Trạch, đầu óc như sắp treo máy. Cậu đứng trước cửa căn hộ của Tạ Dĩ Tân, hai tay cậu run rẩy một lúc lâu mới có thể miễn cưỡng mở được khóa.
Đêm qua Tạ Dĩ Tân sốt cao đến mức thiếp đi, cậu gọi thế nào anh cũng không tỉnh.
Ban đầu Tần Xán còn sợ hãi hoảng loạn, nhưng khi thấy anh ngủ yên, hơi thở đều đặn, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu biết Tạ Dĩ Tân chỉ quá mệt mỏi mà thôi.
Theo như cậu hiểu về Tạ Dĩ Tân, sau một đêm mưa gió như thế này, có dậy được vào buổi trưa đã là sớm rồi.
Vậy mà khi Tần Xán đẩy cửa bước vào, cậu bất ngờ khi thấy Tạ Dĩ Tân đã ngồi yên lặng ở bàn ăn, lưng quay về phía cậu.
Nghe tiếng cửa mở, Tạ Dĩ Tân quay đầu lại nhìn Tần Xán.
Đôi mắt anh có chút sưng, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng đôi mắt đen tuyền đã trở nên sáng rõ, không còn vẻ mờ mịt vô hồn như đêm qua nữa.
Tần Xán sững người trong giây lát rồi nhẹ nhõm thở phào: "Sao anh dậy sớm thế? Không nghỉ thêm chút nữa à?"
Một lúc sau, Tạ Dĩ Tân mới lên tiếng: "Anh đói quá nên dậy nấu chút đồ ăn."
Tần Xán đáp lại, cúi xuống nhìn bàn ăn thì thấy trên bàn có hai phần bữa sáng, là món omelet mà Tạ Dĩ Tân làm giỏi nhất nhưng giờ đã nguội lạnh.
Cậu thấy hơi khó hiểu. Nếu anh đói thì tại sao phần trước mặt Tạ Dĩ Tân lại vẫn chưa động đến?
Cậu chưa kịp nghĩ thêm thì đã nghe Tạ Dĩ Tân hỏi: "Em vừa đi đâu vậy?"
"Em ra ngoài một chút." Tần Xán ngập ngừng giây lát rồi quyết định thành thật: "Em... không kiềm chế được nên đã đi tìm Hạ Gia Trạch."
Cậu thấy cơ thể Tạ Dĩ Tân hơi cứng đờ, vai căng cứng rồi dần thả lỏng.
Bỗng dưng Tần Xán nhận ra, có lẽ Tạ Dĩ Tân không phải đói, mà chỉ đang cố giấu việc mình đã ngồi đây chờ cậu rất lâu rồi.
Như thể... anh sợ rằng cậu sẽ không bao giờ trở về nữa.
"Cậu ấy đã kể cho em mọi chuyện rồi đúng không?" Tạ Dĩ Tân hỏi.
Tần Xán khàn giọng đáp: "Ừm."
"Em có thể kể lại cho anh nghe, cậu ấy đã nói những gì với em không?" Tạ Dĩ Tân nhìn cậu chăm chú. "Bởi vì có thể câu chuyện mà em nghe từ cậu ấy chưa hẳn đã đầy đủ."
Tần Xán khẽ há miệng nhưng cảm thấy như có thứ gì nghẹn lại nơi cuống họng.
Tạ Dĩ Tân nhìn chằm chằm vào mặt cậu: "Không sao đâu, cứ nói cho anh đi."
"Hạ Gia Trạch nói rằng mẹ anh sau khi sinh anh, tinh thần không được ổn định, sau đó ly hôn với cha anh, để anh lại rồi... bỏ đi."
Tần Xán ngừng một lúc, ngồi xuống cạnh anh rồi tiếp tục: "Rồi sau đó cha anh gặp mẹ của Hạ Gia Trạch và có thêm cậu nhóc đó."
Tạ Dĩ Tân ngồi thẳng lưng, im lặng giây lát rồi gật đầu: "Đó là câu chuyện mà Tạ Phong đã kể cho cậu ấy từ khi còn bé, cũng là cái mà mọi người coi như sự thật duy nhất."
Tần Xán nhận ra, khác với Hạ Gia Trạch gọi "ba tôi", Tạ Dĩ Tân lại gọi thẳng tên họ của Tạ Phong.
"Đêm qua anh có chút mệt mỏi, và có hơi mất tự chủ." Tạ Dĩ Tân nói khẽ, "Nhưng giờ anh muốn tự mình kể cho em nghe về quá khứ của anh, được không?"
"Trước tiên, đó không phải là mất tự chủ. Và nếu có thể, em mong rằng sau này anh cũng có thể thoải mái thể hiện mọi cảm xúc trước mặt em mà chẳng dè dặt gì, giống như ngày hôm qua ấy."
Tần Xán nhìn sâu vào mắt anh. "Thứ hai, nếu anh chưa sẵn sàng, em không muốn anh ép mình kể ra bây giờ."
Tạ Dĩ Tân hơi sững sờ, sau một lúc, anh khẽ lắc đầu.
"Anh sẵn sàng rồi." Anh nói chắc nịch, "Anh muốn em hiểu hết về anh, toàn bộ con người thật của anh."
Tần Xán nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh, khẽ nói: "Được."
"Tạ Phong... ông ta rất giỏi che giấu bản thân, khiến mọi người xung quanh cảm thấy mọi chuyện trong nhà đều không liên quan đến ông ta, như thể ông ta chẳng có trách nhiệm gì cả."
Tạ Dĩ Tân kể: "Ông ta chưa từng quan tâm đến gia đình, hoặc có lẽ, điều duy nhất ông ta quan tâm chỉ là con đường công danh của mình."
Thật ra nhiều người vẫn hay đồn đại rằng đứa con trai lớn bí ẩn của Tạ Phong ở trường S có tính cách và tài năng nghiên cứu rất giống ông ta.
Nhưng chỉ có Tạ Phong và Tạ Dĩ Tân biết, người mà anh thực sự giống nhất chính là mẹ mình, Chân Ảnh.
Chân Ảnh sở hữu tài năng nghiên cứu khoa học xuất sắc, vẻ ngoài xinh đẹp thanh nhã, nhưng tính cách lại lạnh lùng ít nói như đóa hoa dành dành trắng tinh khôi cắm trong lọ thủy tinh trong suốt.
Bà không thích giao tiếp xã hội, đam mê chìm đắm trong nghiên cứu khoa học, điều này khiến nhiều người theo đuổi bà đều chỉ dừng bước từ xa.
Thời đó, Tạ Phong và Chân Ảnh cùng chung một nhóm nghiên cứu, ông là đàn em của bà.
Khi còn trẻ, Tạ Phong sở hữu vẻ ngoài lịch lãm, tính tình khéo léo giỏi xã giao. Tuy thông minh và có khả năng nghiên cứu tốt, nhưng so với Chân Ảnh thì vẫn thua kém một bậc.
Ông bị thu hút bởi sự xuất chúng của Chân Ảnh, chủ động đề xuất hợp tác và bất chấp thái độ lạnh nhạt của bà, ông bắt đầu theo đuổi bà một cách nồng nhiệt.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ điều thu hút ông hơn cả chính là khả năng nghiên cứu vượt trội của Chân Ảnh.
Tạ Phong theo đuổi rất quyết liệt, Chân Ảnh vốn ngây ngô về tình cảm, dần dần bị ông làm cho cảm động, rồi họ yêu nhau và kết hôn.
Cùng lúc đó, dự án hai người hợp tác đã có những phát hiện đột phá nhờ sự nỗ lực của Chân Ảnh. Lúc này, Tạ Phong đề nghị thành lập một phòng thí nghiệm riêng biệt, ông cho rằng điều này sẽ rất có lợi cho sự phát triển sự nghiệp của cả hai.
Chân Ảnh không quan tâm đến danh vọng hay chức tước, bà chỉ để tâm đến nghiên cứu của mình, bà làm việc ở đâu cũng không quan trọng. Vì vậy, bà đã đồng ý.
Sau đó, Chân Ảnh mang thai và sinh ra Tạ Dĩ Tân.
Chân Ảnh vốn là người phụ nữ điềm đạm, ít nói và quyết đoán trong công việc. Nhưng từ khi có Tạ Dĩ Tân, bà rơi vào trạng thái mơ hồ và mất phương hướng.
Lúc đó, dự án bà đang làm vừa có bước tiến quan trọng, nhưng Tạ Phong viện lý do "để chăm sóc tốt cho bé cưng" nên khuyên bà tạm rời xa phòng thí nghiệm.
Nghiên cứu khoa học là lẽ sống của Chân Ảnh, nhưng bà cũng thật sự quan tâm đến con trai, vì vậy bà đã đồng ý.
Một số thí nghiệm có thể có độc tố thì cần tránh, nhưng cũng có nhiều thí nghiệm không hề nguy hiểm. Tuy nhiên, dưới áp lực của Tạ Phong, suốt thời gian mang thai, Chân Ảnh không được bước chân vào phòng thí nghiệm một lần nào.
Sau khi Tạ Dĩ Tân chào đời, Chân Ảnh muốn quay lại công việc nghiên cứu, nhưng Tạ Phong lại nói: "A Ảnh à, dự án bên này anh đang tiến triển rất tốt. Bây giờ con còn nhỏ quá, em là mẹ rồi mà."
"Em không thể ích kỷ như vậy được, chờ con lớn thêm chút rồi quay lại cũng chưa muộn, được không?" Ông ta đã nói như thế.
Phụ nữ làm nghiên cứu khoa học vốn đã phải đối mặt với muôn vàn khó khăn. Khi họ đạt được thành tựu, người ta thường nghĩ: "
Chắc chắn có người chống lưng đằng sau" hoặc "
Liệu kết quả đó có thật không?".
Dù khả năng nghiên cứu của họ có xuất sắc đến đâu thì vẫn có những định kiến như: "
Làm khoa học để làm gì, đến gia đình còn không lo nổi." Tóm lại, người ta luôn cố gắng đội lên đầu họ một chiếc mũ vô hình.
Suốt thời gian Chân Ảnh mang thai và những năm tháng đầu đời của Tạ Dĩ Tân, Tạ Phong chưa bao giờ dành thời gian chăm sóc gia đình.
Dựa trên những thành quả mà Chân Ảnh đã gây dựng, phòng thí nghiệm của Tạ Phong ngày càng mở rộng, ông càng có nhiều cơ hội giao lưu bên ngoài và nhanh chóng được thăng chức Phó Giáo sư như ý muốn.
Ông bắt đầu khát khao nhiều hơn, tìm kiếm thêm tài trợ và dự án để leo lên những vị trí cao hơn.
"Rồi trong một bữa tiệc, ông ấy gặp Hạ Mẫn, con gái của tổng giám đốc tập đoàn dược phẩm nổi tiếng trong nước." Tạ Dĩ Tân kể.
Tần Xán lẩm bẩm: "Vậy nên..."
"Ừm, đó chính là mẹ của Hạ Gia Trạch." Tạ Dĩ Tân bình thản nói, "Tạ Phong đã ngoại tình."
Chân Ảnh dần nhận ra những đêm chồng không về, mùi nước hoa lạ vương trên cổ áo, tinh thần bà bắt đầu suy sụp.
Bà nhìn Tạ Dĩ Tân, tự nhủ đó là đứa con trai bà cần yêu thương, nhưng bà không thể kiểm soát được cảm xúc, ngày càng trở nên bất an.
Khi vui vẻ, Chân Ảnh thường dùng bút vẽ các hình dạng kháng thể lên sổ tay, rồi giảng giải cho bé Tạ Dĩ Tân nghe những cơ chế phức tạp về miễn dịch học.
Khi đó Tạ Dĩ Tân chỉ mới ba bốn tuổi, nhưng bà vẫn tin rằng bé có thể hiểu. Bà kiên nhẫn giảng giải, còn cậu bé nhỏ nhắn ngồi im lặng lắng nghe. Đó là khoảng thời gian êm đềm và đẹp đẽ nhất trong ký ức của Tạ Dĩ Tân.
Nhưng phần lớn thời gian khi nhìn thấy Tạ Dĩ Tân, Chân Ảnh lại nhớ đến người chồng đêm đêm không về, những cuộc cãi vã khi ông trở lại, nhớ đến khoảng thời gian bà từng đắm chìm trong nghiên cứu với niềm đam mê thuần khiết, nhớ đến những cơ hội đã mất mà chẳng bao giờ có thể lấy lại.
Thế rồi bà lại khóc, hoặc nằm bẹp trên giường suốt một ngày dài, bỏ mặc Tạ Dĩ Tân khiến cậu bé thường xuyên phải chịu cảnh bụng đói cồn cào.
Đến khi Tạ Phong nhận ra Chân Ảnh không ổn và muốn tìm bác sĩ can thiệp thì đã quá muộn.
Khi Tạ Dĩ Tân bốn năm tuổi và đã có thể tự lo liệu được những việc cơ bản, Tạ Phong lại một lần nữa viện cớ "đi công tác xa". Chân Ảnh đã đưa ra quyết định.
Bà để lại cho Tạ Phong một lá thư ly hôn kèm thông tin liên lạc của luật sư, chuẩn bị đủ nước và đồ ăn cho Tạ Dĩ Tân, rồi ôm con một cái cuối cùng trước khi rời đi, từ bỏ căn nhà đã giam cầm bà suốt nhiều năm trời.
Bà không bao giờ quay trở lại.
Lúc đó, trời đang vào mùa mưa, mưa dầm dề suốt bốn năm ngày liên tục. Tạ Dĩ Tân còn quá nhỏ, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, ký ức cũng mờ nhạt.
Cậu bé chỉ nhớ cơn mưa kéo dài mãi không dứt, cậu ôm cuốn sổ vẽ có những hình ảnh Chân Ảnh từng vẽ mà chờ đợi, nhưng bà không trở lại. Đến khi Tạ Phong về nhà, Tạ Dĩ Tân đã lên cơn sốt cao và rơi vào hôn mê.
Sự ra đi của Chân Ảnh lại trở thành cái cớ hoàn hảo cho Tạ Phong.
Ông bắt đầu rêu rao bên ngoài rằng mình là một người cha đơn thân "bị người vợ vô trách nhiệm bỏ rơi", rồi nhanh chóng kết hôn với Hạ Mẫn, người mà ông đã lén lút qua lại bấy lâu. Dù vậy, gia đình Hạ Mẫn có gia thế hiển hách, ban đầu không đồng ý cuộc hôn nhân này nên Tạ Phong đành cam lòng sống rể nhà bà ta.
Ông không bận tâm, vì thứ ông cần chính là tiền bạc và mối quan hệ của gia tộc Hạ Mẫn.
"Hồi nhỏ, sức khỏe của anh không tốt, thường xuyên bị sốt." Tạ Dĩ Tân kể, "Bác sĩ nói có thể do khiếm khuyết miễn dịch bẩm sinh. Tạ Phong thấy anh chẳng có tương lai gì sáng sủa nên không mấy bận tâm đến anh."
Tần Xán lặng lẽ nuốt khan, cố giấu đi cảm xúc dâng trào.
"Thế nên lúc đó, Hạ Mẫn không đến mức đối xử tệ với anh lắm." Tạ Dĩ Tân kể tiếp bằng giọng như thể đang nói về ai đó xa lạ: "Hơn nữa lúc đó Hạ Gia Trạch vừa mới ra đời, gia đình vẫn còn giữ được cái vẻ bề ngoài hòa thuận."
Nhưng khi Tạ Dĩ Tân lớn hơn, tài năng học thuật của anh bắt đầu bộc lộ. Nhiều giáo viên đề nghị anh nhảy lớp, tham gia các kỳ thi học thuật, thậm chí có trường đại học còn chủ động mời anh nhập học.
Thấy vậy, Tạ Phong mới bắt đầu chú ý đến anh hơn, nhất là khi nhận ra Hạ Gia Trạch không có năng khiếu gì nổi trội trong nghiên cứu.
"Lúc đó, Tạ Phong thông qua Hạ Mẫn đã có đủ tiền và dự án. Ông bắt đầu coi thường bà ta, hai người liên tục cãi vã. Hạ Mẫn cũng ép buộc Hạ Gia Trạch phải trở nên xuất sắc như anh, thậm chí vượt qua anh."
Tạ Dĩ Tân nhớ lại: "Nhưng Hạ Gia Trạch còn quá nhỏ, sự xuất hiện của anh chỉ khiến tuổi thơ của cậu ấy thêm khổ sở, mà bản thân anh thì chẳng hứng thú gì với việc thừa kế phòng thí nghiệm của Tạ Phong."
"Vì vậy, anh đã rời đi." Tạ Dĩ Tân nói.
Tám năm trước, Tạ Dĩ Tân 17 tuổi, một mình bay sang một đất nước xa lạ, rời xa căn nhà chẳng bao giờ giống một mái ấm, tìm kiếm thế giới mới cho riêng mình.
Anh chọn con đường tự do, giống như mẹ mình đã từng.
Lồng ngực Tần Xán phập phồng, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Anh nói mẹ anh rời đi vào mùa mưa đúng không?"
Tạ Dĩ Tân khẽ gật đầu, giọng rất nhẹ: "Ừm."
Đôi môi Tần Xán run rẩy, cố gắng nói nhưng rồi lại nghẹn lại: "Những triệu chứng của anh vào những ngày mưa... có phải là vì——"
Cậu nhìn vào gương mặt Tạ Dĩ Tân, nhưng chẳng thể nói tiếp.
Tạ Dĩ Tân chỉ điềm tĩnh đáp: "Anh không biết."
"Khi còn nhỏ, họ chỉ nghĩ anh yếu ớt, hay ốm vặt. Đến khi anh tự nhận ra mối liên hệ giữa triệu chứng và trời mưa thì ký ức về quá khứ đã nhạt nhòa."
Tạ Dĩ Tân nói: "Anh từng hỏi ý kiến các chuyên gia tâm lý, họ cho rằng có thể đó là một dạng PTSD* do bóng ma tổn thương thời thơ ấu, là nút thắt tâm lý từ khi bị mẹ bỏ rơi. Nhưng anh không chắc, cũng chẳng còn quan trọng nữa."
"Khi còn bé, anh từng rất oán hận bà, muốn hỏi mẹ vì sao lại bỏ rơi anh. Nhưng giờ anh đã buông bỏ được rồi."
Anh nói: "Anh biết bà ấy hiện tại nhất định đang sống tự do, và anh cũng hy vọng bà ấy có thể tự do."
Tần Xán hít một hơi thật sâu, nhịp thở ngày càng nặng nề.
Tạ Phong không ngừng theo đuổi danh vọng, Chân Ảnh thì kiên quyết tìm kiếm tự do, nhưng chẳng ai trong họ từng thật lòng chọn Tạ Dĩ Tân.
Cậu nhìn đôi mắt đỏ au của anh, khẽ hỏi: "Còn đêm qua thì sao..."
"Ừm." Tạ Dĩ Tân gật đầu, "Bao năm nay, anh cố ép mình không nhớ về quá khứ, nhưng đôi lúc... anh vẫn rất nhớ bà ấy."
"Đó là tất cả quá khứ của anh, toàn bộ con người anh."
Tạ Dĩ Tân nhìn sâu vào mắt Tần Xán: "Anh có một gia đình rối ren, một căn bệnh lạ đeo bám suốt từ nhỏ. Nó có thể chẳng bao giờ chữa khỏi, có lẽ sẽ theo anh cả đời."
Lần đầu tiên, Tạ Dĩ Tân không giữ được sự kiên định.
Anh hơi né ánh mắt Tần Xán, giọng nhỏ dần: "Vậy bây giờ, em còn muốn cùng anh đi tiếp không?"
Tần Xán im lặng thật lâu.
Cậu chăm chú nhìn vào anh hồi lâu rồi nói: "Nhìn thẳng vào mắt em, hỏi lại lần nữa."
Tạ Dĩ Tân hơi sững lại, rồi xoay người đối diện với Tần Xán: "Em còn bằng lòng đi cùng anh——"
Câu nói còn chưa kịp hoàn thành, Tần Xán đã lao tới hôn anh đầy mạnh bạo.
Nụ hôn ấy không phải là sự dịu dàng của tình yêu mà giống như muốn ngăn mọi lời nói của Tạ Dĩ Tân lại.
Một lát sau, Tần Xán buông anh ra, giọng khàn khàn: "Tạ Dĩ Tân, anh
thử hỏi lại lần nữa xem?"
Tạ Dĩ Tân thở dồn dập, định mở miệng: "Em——"
Nhưng chỉ mới thốt ra một chữ "em" còn chưa được hoàn chỉnh, Tần Xán đã ôm chặt gáy anh, lại thêm một nụ hôn cuồng nhiệt.
Nụ hôn lần này càng mãnh liệt hơn, đầy áp lực và chiếm hữu, đến mức Tạ Dĩ Tân phải ngửa cổ ra sau, cảm giác đau nhói khi mái tóc bị nắm chặt, đôi môi như muốn bị nghiền nát.
Nụ hôn của Tần Xán... như thể muốn khắc sâu chính mình vào cơ thể Tạ Dĩ Tân.
Trong hơi thở ẩm ướt cùng gấp gáp, khi cả hai tách ra, Tạ Dĩ Tân nghe Tần Xán lại hỏi: "Anh hỏi lại lần nữa xem?"
Tạ Dĩ Tân im lặng không nói nữa.
Anh lặng lẽ hướng về đôi mắt nâu cháy bỏng của Tần Xán, nhận ra câu trả lời đã rõ ràng.
Cuối cùng, anh biết rằng mình đã được ai đó chọn lựa một cách kiên định.
Tim đập mạnh rõ ràng, Tạ Dĩ Tân nắm lấy cổ áo của Tần Xán, nhắm mắt lại, trao lại nụ hôn nóng bỏng như sự khẳng định cho lựa chọn của cả hai.