Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 1001 - Chương 1001: Trăm Vị Đế Hoàng (2)

Chương 1001: Trăm vị Đế hoàng (2) Chương 1001: Trăm vị Đế hoàng (2)Chương 1001: Trăm vị Đế hoàng (2)

Chương 1001: Trăm vị Đế hoàng (2)

Trong hang động này có ít nhất hàng trăm pho tượng Đế hoàng, dáng vẻ của những pho tượng này khá giống nhau, hình như đều là huyết mạch truyền thừa.

"Nói ra thì nhìn ngươi rất giống những pho tượng Đế hoàng này." Lúc này, Lạc Thao Thiên bỗng nhiên lên tiếng, nhìn vê Tử Đế Tôn ở bên cạnh.

Vốn dĩ Tử Đế Tôn vẫn chưa có cảm giác gì, nhưng khi nghe lão đại ca nói thì có chút giật mình, nhìn kỹ lại những pho tượng Đế hoàng ở hai bên, phát hiện đúng thật là như thế.

Hai người vừa nhìn pho tượng xung quanh vừa chậm rãi rơi xuống, không bao lâu đã đến đáy hang.

Bên dưới, Tiêu Thiên vẫn đang đợi hai người: "Nhạc phụ, vừa rồi ta đã nhìn qua nơi này, không có gì nguy hiểm cả."

"Có điều, trông nơi này hơi cổ quái, hai người vẫn nên theo sát ta, đừng chạy loạn."

Tử Đế Tôn và Lạc Thao Thiên đồng loạt gật đầu, đến gần Tiêu Thiên.

"Nhạc phụ, hai người qua đây xem." Tiêu Thiên đi phía trước, dẫn hai người đến dưới một pho tượng Đế hoàng, chỉ vào nó và nói.

Hai người tới gần, phát hiện bên dưới pho tượng Đế hoàng lại có một cánh cửa.

Nhìn kỹ cánh cửa, trông nó giống như cánh cửa của một lăng mộ.

Hình dáng như vậy khiến hai người có chút bất ngờ.

Sau đó, bọn họ lại cùng Tiêu Thiên lượn quanh một vòng, sau khi nhìn rõ ràng thì đều nuốt nước bọt.

"Hình như nơi này là một quân thể lăng mộ?" Tử Đế Tôn cau mày, có chút khó hiểu.

Nơi đây có hơn trăm pho tượng Đế hoàng, bên dưới mỗi pho tượng đều có một cánh cửa lăng mộ.

Cửa mộ đóng chặt, bọn họ cũng không tiện đi vào, chỉ có thể nhìn từng cái.

"Chỉ là không biết trong lăng mộ này thật sự có thứ gì, hay chỉ là trang trí, hoặc cũng có thể là mộ quần áo?" Lạc Thao Thiên vừa nói vừa nhìn sang Tử Đế Tôn: "Có lẽ nơi ngày có mối quan hệ lớn với ngươi."

"Hoặc là nói nhất mạch Nhân hoàng vốn có liên quan đến nơi này, nếu không thì sao nữ nhân kia nhất định phải thèm muốn thân thể của ngươi?"

Tử Đế Tôn tối sầm mặt, tức giận nhìn Lạc Thao Thiên: "Cái gì gọi là thèm muốn thân thể ta, bây giờ xem ra bà ta thèm muốn thứ khác, đại ca chớ có nói bậy, nếu để đến lúc Như Yên biết chuyện, không chừng lại xảy ra chuyện ầm ï."

"Tiểu Tiêu, ngươi không phá vỡ cửa mộ để vào xem thử à?" Ở bên cạnh, Lạc Thao Thiên nhìn về phía Tiêu Thiên.

Theo sự hiểu biết của hắn, đứa con rể này rất là lỗ mãng.

"Nếu đó là lăng tẩm của người khác, ta vẫn không nên phá hủy chỗ ngủ và quấy ray bọn họ." Tiêu Thiên lắc đầu nhìn Lạc Thao Thiên: "Nhạc phụ, suy nghĩ này của người không hay chút nào, con rể phải phê bình người một chút."

Lạc Thao Thiên nở nụ cười, gật đầu lia lịa: "Đúng là ta suy nghĩ sai rồi."

Nhìn xem, nhân phẩm và tính cách này tốt biết bao nhiêu. Nam nhân như thế mới có thể khiến ông yên tâm giao con gái vào tay hắn.

Mặc dù có đôi khi đứa nhỏ này lải nhải những thứ người khác không hiểu nhưng tâm tính lương thiện, tuân theo điều tốt.

Mà sự lương thiện này không dành cho kẻ xấu.

"Ô!" Bên này, Tử Đế Tôn đã đi đến trung tâm của hàng trăm pho tượng Đế Hoàng, cũng là vị trí bên dưới tế đàn lúc trước.

Ông ngẫm nghĩ, bỗng nhiên linh khí chấn động, vung tay về phía bên này.

Tế đàn vốn dĩ bay lên không trung, đống đổ nát vỡ vụn rơi xuống cũng bị ông phất tay quét sạch.

Sau khi quét, nó lại hiện ra một đài ngọc.

Trước đây nó bị đống đổ nát chôn vùi, bây giờ lại được Tử Đế Tôn tìm thấy.

"Không ngờ chỗ này lại có một đài ngọc, vẫn là lão đệ nhạy bén." Lạc Thao Thiên nắm lấy sừng ma trên đỉnh đầu, kịp phản ứng: "Đúng rồi, phía trên có tế đàn, sao bên dưới lại không có thứ gì được chứ?"

"Chỉ là không biết đài ngọc này rốt cuộc có tác dụng gì?"

Lúc này, ba người tiến lại gần rìa đài ngọc.

Cẩn thận quan sát, rõ ràng có một trận pháp đường vân được điêu khắc trên đó.

Không biết trận pháp này có tác dụng qì.

"Ác nữ kia thèm muốn thân thể nhạc phụ, không phải là thân xác mà chính là huyết mạch." Tiêu Thiên bỗng lên tiếng: "Dáng vẻ của những pho tượng Đế hoàng ở xung quanh đây khá giống nhạc phụ, nói không chừng là một mạch tương thừa.

"Chi bằng nhỏ giọt máu vào đó thử xem?”

Nghe Tiêu Thiên đưa ra phỏng đoán, Tử Đế Tôn gật đầu, nhẹ nhàng rạch một đường trên lòng bàn tay mình.

Ông siết chặt nắm tay và giơ lên, máu chảy dọc theo lòng bàn tay nhỏ xuống đài ngọc này.

Tí tách...

Huyết dịch của Tử Đế Tôn nhỏ xuống, tiếp xúc với mặt ngoài của đài ngọc, phát ra âm thanh giòn tan.

Tí tách...

Lại là huyết dịch nhỏ xuống, nhưng đài ngọc vẫn không có phản ứng gì.

Tử Đế Tôn im lặng một lúc rồi ngẩng đầu nhìn sang Tiêu Thiên: "Tiểu Tiêu, không có tác dụng?"

"Có thể... số lượng vẫn chưa đủ nhiều?" Tiêu Thiên im lặng một lúc, rồi chỉ vào đường vân trận pháp bên trên đài ngọc, những mạch linh khí trận pháp lõm vào dường như có dao động linh khí hiện lên.

"Nói không chừng, cần hoàn toàn lấp đầy huyết dịch vào khe của đường vân trận pháp này mới xuất hiện hiệu quả."
Bình Luận (0)
Comment