Chương 1002: Thằng nhãi ngươi rất thô bạo
Chương 1002: Thằng nhãi ngươi rất thô bạoChương 1002: Thằng nhãi ngươi rất thô bạo
Chương 1002: Thăng nhãi ngươi rất thô bạo
Lạc Thao Thiên quan sát cẩn thận trận pháp đài ngọc, suy nghĩ kỹ rồi gật đầu phụ họa: "Ta cho rằng Tiểu Tiêu nói có lý, Tử lão đệ, đệ nhỏ nhiều chút đi."
Tử Đế Tôn: "..."
Tử Đế Tôn im lặng chốc lát, chỉ có thể siết chặt nắm đấm, ép huyết dịch ra nhiều một tí.
Hơn nữa, ông còn đi lại quanh đài ngọc, cố gắng rắc huyết dịch lên trên đài ngọc.
Sắp nhuộm đỏ đài ngọc, nhưng vẫn không chút phản ứng nào cả.
Bờ môi của Tử Đế Tôn hơi trắng nhợt, lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía hai người đối diện.
Tiêu Thiên đang dùng tay chống cằm, tự hỏi, trong miệng còn lẩm bẩm: "Không nên."
Lạc Thao Thiên bên cạnh thì sờ sừng ma, gương mặt kỳ lạ: "Tại sao chứ?”
"Đúng vậy, tại sao chứ?" Đôi môi của Tử Đế Tôn run rẩy, khống chế cơ thể, khép vết thương ở lòng bàn tay lại: "Điều này hoàn toàn không có tác dụng, còn lãng phí máu của ta nhiều đến vậy."
Tiêu Thiên lại suy nghĩ, rôi nhìn sang Tử Đế Tôn: "Nhạc phụ, có phải là máu quá nhiều, thật ra chỉ cần lấp vào dọc theo khe trận pháp là được, không cần phải lấp đầy đài ngọc?"
"Có lý!" Lạc Thao Thiên gật đầu, nhìn sang Tử Đế Tôn: "Bọn ta sẽ lau sạch máu giúp đệ, đệ thử lần nữa đi.
Hai mắt của Tử Đế Tôn tối sâm, suýt chút nữa thì bất tỉnh.
Đây là cái quái gì vậy.
"Nghĩ cũng đừng hòng nghĩ!" Tử Đế Tôn tức giận rít gào, vỗ một cái lên trên đài ngọc.
Vùi
Bàn tay của Tử Đế Tôn tiếp xúc đến ngọc đài, linh khí trong cơ thể ông đột nhiên bắt đầu khởi động ra ngoài, rót vào bên trong đài ngọc.
Mà sau khi tiếng rung động vang lên, trận pháp bên trên toàn bộ đài ngọc đã phóng ra ánh sáng vô cùng chói mắt.
Trận pháp bắt đầu khởi động ra ngoài, có một bóng dáng hư ảo dân ngưng tụ thành hình bên trên trận pháp.
Không bao lâu sau, một lão giả tóc bạc hiển hiện ra.
Hư ảnh của lão giả hiện lên, hai mắt từ từ mở ra, nở nụ cười: "Đã bao nhiêu năm không có hậu bối đến vùng đất truyên thừa này, ngươi..."
Lão giả nói xong thì cúi đầu nhìn, biểu cảm hơi cứng đờ.
"Tại... tại sao đài ngọc khởi động lại tràn đầy máu tươi vậy?" Biểu cảm trên mặt của hư ảnh lão giả tràn đầy khó tin, hoàn toàn không cách nào hiểu được.
Ông lần nữa ngẩng đầu, liếc mắt thì nhìn thấy Tử Đế Tôn, còn có vết máu trên tay ông.
Rất lâu sau, trên mặt của lão giả lộ ra biểu cảm phức tạp: "Ngươi... không lẽ ngươi... cho rằng nhỏ máu tươi vào đài ngọc này để khởi động?"
"Thật ra ngươi là đời sau của Tử thị, đủ nồng độ huyết mạch, chỉ cần đặt tay lên trên đài ngọc là duoc.
Lão giả không nói lời này còn ổn, vừa mở miệng, Tử Đế Tôn càng không cách nào chấp nhận nổi.
Chỉ cần đặt ở bên trên?
"Thì ra là vậy, suy nghĩ kỹ thì hình như vừa nãy nhạc phụ thật sự không đặt tay ở bên trên." Tiêu Thiên tỉnh ngộ ra, rồi nhìn sang Lạc Thao Thiên bên cạnh.
Lạc Thao Thiên cũng thầm gật đầu, tấm tắc lên tiếng: "Lại nói tiếp, như vậy rất tiện, so với nhỏ máu thì rất hợp lý."
Khóe miệng của Tử Đế Tôn phía bên trên hơi co giật, nghe Tiêu Thiên và Lạc Thao Thiên thảo luận, hận không thể đi lên bóp chết hai người này.
"Nếu người thừa kế xuất hiện, tất nhiên là cần chấp nhận khảo nghiệm, đạt được sự thừa nhận của Đế Hoàng các thời kỳ, kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước." Lúc này, hư ảnh lão giả lần nữa mở miệng, nhìn về phía Tử Đế Tôn: "Chẳng qua, tuy nồng độ huyết mạch của ngươi rất cao, nhưng hình như không được thông minh cho lắm."
Lão giả nói xong, cúi đầu lần nữa nhìn về đài ngọc, biểu cảm hơi râu rỉ nhìn Tử Đế Tôn: "Cũng không biết ngươi có thể thành công thông qua khảo nghiệm hay không."
Phía bên Tử Đế Tôn che lông ngực của mình lại.
Tại sao không ngừng đả kích, cần bản thân thừa nhận.
"Vậy thì bắt đầu khảo nghiệm đi." Hư ảnh lão giả không dài dòng, đột nhiên mở hai tay ra, nhấc mạnh lên.
Âm!
Toàn bộ mật thất bắt đầu đung đưa kịch liệt, nổ vang không ngứớt.
Trận pháp được khắc trên đài ngọc bên cạnh cũng phóng ra tia sáng chói mắt, hút mắt người ta, không chuyển dời được.
Vù vù... vụt...
Tiếng rung động ngày càng yếu, động tĩnh hơi yếu, ánh sáng phóng ra của trận pháp trên đài ngọc đột nhiên biến mất.
Lão giả vẫn duy trì tư thế giơ cao hai tay, biểu cảm có tí ngượng ngùng.
"Khu khụ, có thể là trận pháp xảy ra vấn đề ở đâu đó, để lão phu xem xem." Hư ảnh của lão giả đi đến bên đài ngọc, sau khi quan sát kỹ, chắc chắn trận pháp vốn không có vấn đề.
Sau đó, ông lân nữa nâng hai tay lên, mở ra truyền thừa khảo nghiệm.
Đùng!
Tiếng nổ vang kịch liệt lần nữa xuất hiện, sau khi điên cuồng lắc lư lại lặng lẽ, không còn động tĩnh.
"Tại sao lại như vậy?" Hư ảnh lão giả hơi nóng nảy, thả người bay về phía bầu trời.
Tiêu Thiên bọn họ nhìn thấy lão giả bay đi thì vội vàng đi theo.
Không bao lâu sau, đã đi đến ngoại giới.
Đến bầu trời của hoàng đình.
Lão giả nhìn rõ bốn phía, không khỏi hét lên: "Ai làm đó, thằng ngốc nào đào hoàng đình lên vậy?"