Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 1003 - Chương 1003: Phù Hợp Lẽ Thường

Chương 1003: Phù hợp lẽ thường Chương 1003: Phù hợp lẽ thườngChương 1003: Phù hợp lẽ thường

Chương 1003: Phù hợp lẽ thường

"Sông núi nối liền trời là một thể với hoàng đình mới có thể mở truyền thừa ra, kéo dài vinh quang, chuyện tốt thằng nào làm ra vậy!"

Sau khi hư ảnh lão giả giữa không trung nhìn rõ tình hình của hoàng đình thì không khỏi rít gào.

Tiếng gầm gu phẫn nộ của ông vang vọng ở toàn bộ thế giới giới vực.

Sau khi hét xong, lão giả cũng bất đắc dĩ đáp xuống, trở về mật thất ở phía dưới, đi đến trên đài ngọc.

Tiêu Thiên bọn họ nhìn nhau, cũng đi theo xuống dưới.

Thì ra hoàng đình này bị người đào ra, phá hủy kết cấu nguyên bản, lẽ nào không mở khảo nghiệm truyên thừa được.

"Hết kịch hay rồi, các ngươi có thể đi rồi." Hư ảnh lão giả phía bên này thở dài, chỉ về bốn phía: "Không còn khảo nghiệm truyền thừa thì sẽ không cách nào mở cánh cửa này, ngươi cũng sẽ không lấy được thứ mà Đế Hoàng các thời kỳ để lại."

"Cho dù là dời hoàng đình trở về, cũng không cách nào bù đắp lại được."

"Đúng là đáng trách, rốt cuộc là tên ngốc nào làm vậy, Nhân tộc chính thống cứ đứt truyền thừa như vậy...

Hư ảnh lão giả vừa thở dài, vừa lắc đầu.

Tử Đế Tôn tò mò, nhìn về phía pho tượng phía dưới: "Le nào, những cái đó không phải là lăng tẩm à?”

"Không phải, Đế Hoàng đời thứ tám mươi ba là nhanh nhẹn nhất, ông ấy cố ý khiến vùng đất truyên thừa thành dáng vẻ này, còn dựng lên làm bia để đời sau tưởng rằng là lăng tẩm, sau đó quỳ xuống dập đầu.' Hư ảnh lão giả lắc đầu, nói rõ chân tướng.

Mọi người nhìn nhau, còn có người rảnh rỗi đến vậy à?

"Nếu không phải lăng tẩm, vậy ta trực tiếp ra tay mở ra, mang mấy thứ này đi không phải là tốt à." Hai mắt Tiêu Thiên sáng ngời, nhìn sang Tử Đế Tôn và Lạc Thao Thiên.

Hai người họ kịp phản ứng, không ngừng gật đầu: “Có lý!"

"Không thể nào, vùng đất truyền thừa khảo nghiệm nhiều đời của trăm Đế Hoàng, ngươi cưỡng ép phá vỡ chỉ là muốn chết." Hư ảnh lão giả lắc đầu, chăm chú nhìn Tiêu Thiên: "Đứa trẻ ngươi còn nhỏ tuổi, cũng là nghé mới sinh không sợ cọp, thô bạo đó.'

"Sẽ có lo lắng về tính mạng?" Tử Đế Tôn bên cạnh cau mày nhìn lão già hư ảnh.

Lão già gật đầu: "Đó là đương nhiên, nơi này là vùng đất truyền thừa, trải qua hàng trăm đế hoàng di lưu, làm sao không có thủ đoạn?"

"Trong cánh cửa kia cũng có để lại trận pháp, hơn nữa còn cất giữ tuyệt học sát chiêu trong đó, dự phòng bất cứ lúc nào."

"Tùy tiện xâm nhập vào, tất nhiên sẽ kích phát trận pháp, khiến sát chiêu trong đó phát ra."

"Với cảnh giới tu vi của các ngươi, tất nhiên không chống đỡ được."

Lão già hư ảnh lên tiếng khuyên bảo, biểu cảm nhìn Tử Đế Tôn và Lạc Thao Thiên cực kỳ nghiêm túc.

Nhất là người trẻ tuổi vừa rồi, biểu cảm nóng lờng muốn thử, suy nghĩ cực kỳ nguy hiểm. Ông cũng không hy vọng, đối phương bởi vì chuyện này vô duyên vô cớ mất đi tính mạng.

"Haiz, chỉ có thể nói thời cơ, vùng đất truyền thừa này vậy mà bị phá hoại." Nói đến đây, lão già hư ảnh này nhìn Tử Đế Tôn tràn ngập đồng tình.

Thật ra ông có thể cảm nhận được, độ nồng đậm huyết mạch của nam nhân trước mặt này rất cao.

Nếu hắn lấy được truyền thừa, chỉ sợ sẽ trở thành đế hoàng đời mới của Nhân tộc, chỉ là không ngờ tạo hóa trêu người mà.

"Vẫn nên trở về đi, nói không chừng sau này còn có cách...' Lão già nói xong, vừa xoay đầu đã ngạc nhiên phát hiện người trẻ tuổi bên cạnh không biết từ khi nào đã chạy không thấy tung tích.

"Người đâu?" Lão già đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trên mặt hiện ra một tia kinh hoảng, vội vàng nhìn qua xung quanh.

Ông phát hiện người trẻ tuổi không biết từ khi nào đã chạy đến phía dưới bức tượng một vị đế hoàng cuối cùng, đứng trước cánh cửa đó, vươn tay khoa tay múa chân đánh giá.

"Không được, sao đứa nhỏ này ngươi không nghe lời như vậy chứ!" Lão già thấy tình hình như vậy, lập tức sốt ruột, thân hình hư ảo bay đi, tới bên cạnh Tiêu Thiên.

Thân hình ông hơi chấn động, hội tụ linh khí bốn phía thêm vào bản thân, bắt lấy cánh tay của Tiêu Thiên, kéo hắn về phía sau, hy vọng kéo hắn ra xa một chút.

Kết quả, vừa túm lại không túm đi được.

Không chỉ như thế, lão già còn trơ mắt nhìn Tiêu Thiên vươn tay, dùng sức kéo một cái mở cánh cửa kia ral

Mở ra rồi?

Cả người lão già đều có chút ngơ ngác, tại sao cánh cửa này dễ dàng mở ra vậy?

Không nên chứ, trừ khi dùng sức mạnh to lớn bạo lực phá cảnh cửa này, không đạo lý nào nhẹ nhàng như vậy đã mở ra.

Đợi đãi

Nháy mắt tiếp theo lão già lập tức phản ứng lại, trước mắt cũng không phải là thời điểm cánh cửa này nhẹ nhàng bị mở ra.

Mà là cánh cửa bị cưỡng ép mở ra, thủ đoạn dự phòng mà đế hoàng ngày xưa lưu lại bộc phát, đứa nhỏ này sẽ gặp chuyện không may.

"Mau lui lại, lão phu thay ngươi che một phần, mau rời khỏi nơi này." Lão già vội vàng hét lên với Tiêu Thiên, ông đã có thể cảm nhận được uy năng dồn nén phía sau cánh cửa đáng sợ cỡ nào.
Bình Luận (0)
Comment