Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 1020 - Chương 1020: Bốn Cái

Chương 1020: Bốn cái Chương 1020: Bốn cáiChương 1020: Bốn cái

Chương 1020: Bốn cái

"Cho dù ngươi là người Tàng Linh hay là người đến từ vũ trụ hỗn độn khác muốn chia sẻ miếng bánh này."

"Ngươi tuyệt đối không thể gánh nổi."

Người kim loại nhìn viên ngọc, tràn đầy tự tin.

Nếu Khai Thiên điện sử dụng con át chủ bài như vậy thì nhất định sẽ thành công!

Phải biết rằng, con át chủ bài cấp bậc như vậy được xem là một phân mười thân gia hiện giờ của Khai Thiên điện bọn hol

Mặc dù vũ trụ hỗn độn, quê nhà của bọn họ đã bị nghiền nát, hiện tại bọn họ lưu lạc ở bên ngoài.

Nhưng con át chủ bài, một phần mười toàn bộ thân gia bọn họ rốt cuộc khủng bố cỡ nào?

Bản thân là một trong ngũ lão điện đường của Khai Thiên điện, đích thân dẫn đội xuất động, mang theo sát chiêu vô cùng quý giá đến nơi này.

Tất nhiên, muốn hoàn toàn bắt được cường giả quỷ dị xa lạ.

Một khi có thể bắt được, kế hoạch tiếp theo phải chấp hành hoàn mỹ không nói, còn có thể chấn nhiếp đến phía bên Tàng Vũ.

Tâm tư của Tàng Vũ bất chính, thái độ hợp tác không thành.

Trước mắt, hoặc nhiêu hoặc ít, phải để đối phương hiểu rõ thực lực và nội tình của Khai Thiên điện.

"Cường giả săn giết như vậy mới tràn ngập cảm giác thành tựu." Người kim loại vuốt ve ngọc trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười.

Hơn nữa có thể đích thân dùng vật này, quả thực là vinh hạnh lớn nhất của hắn.

Lại nói tiếp, hắn còn có chút khẩn cấp muốn gặp cường giả đó, dùng con át chủ bài trong tay giao thủ với hắn.

Đến lúc đó hắn thật sự mong chờ có thể đạt được mấy thứ từ trên người đối phương.

Cường giả như vậy chắc chắn là trên người ẩn chứa tài phú to lớn, nếu có thể đạt được vào trong tay, sẽ được ích lợi vô cùng.

Đấn lúc đó lén giấu một tí, chắc chắn trong điện sẽ không biết.

Ngay lúc người kim loại tưởng tượng vô hạn.

Trong hư không hắc ám.

Tiêu Thiên đang ngồi trong chiến hạm hư không đặc thù của mình như một đứa bé ngoan.

"Tỷ tỷ đúng là tài trí nhanh nhẹn, vấn đề phức tạp như vậy, lại có thể nghĩ đến cách giải quyết ngay lập tức, đúng là khiến người ta bội phục." Tô Mộng Ly mang theo nụ cười mỉm, trong giọng điệu có chút sùng bái nhìn Tử Nhược Yên.

Trên mặt Tử Nhược Yên vốn không có gì đắc ý: "Nếu không phải ngươi chỉ ra vấn đề, cũng không cách nào nghĩ ra cách giải quyết nhanh như vậy, chỉ có thể nói ngươi nhạy cảm quan sát cẩn thận."

"Không dám." Tô Mộng Ly nhẹ nhàng xua tay, nhìn thoáng qua Tiêu Thiên bên cạnh: "Nhưng người làm muội muội phải nhắc nhở tỷ tỷ đôi chút, không dễ gì mà ra ngoài một chuyến, phải ở bên cạnh trượng phu của mình nhiều hơn mới được."

"Suốt ngày ở nơi xử lý công sự với muội muội sao được, lạnh nhạt với Tiêu tướng công là không được."

"Nói ra thì ta thật sự hổ thẹn, năng lực bản thân không bằng tỷ tỷ, có những chuyện còn cần ngươi chia sẻ giúp, đều để ngươi không có thời gian ở bên cạnh người ta."

Tô Mộng Ly nói đến đây thì hơi nheo đôi mắt quyến rũ lại, hạ thấp người về phía Tiêu Thiên: "Tiêu tướng công, ta xin lỗi ngươi nhé."

Tiêu Thiên: ”...'

Hắn không nói lời nào, không tiếp lời, bắt chước mặt không biểu cảm như Long Khâu Bạch Thanh.

"Vê công, trong lòng Tiêu lang quân có đại nghĩa, có đại thiện, còn là Thân Vương, tất nhiên là sẽ không tính toán với trẫm." Tử Nhược Yên bưng chén trà bên cạnh lên, có ý bảo với Tô Mộng Ly trước mặt: "Về tư, hắn là phu quân của trẫm, có điều gì bất mãn, đến tối nói chuyện là được."

“Cũng không trách ngươi, dù sao là người một thân một mình, nghĩ không ra phương diện này cũng là hợp lẽ thường.”

"Có thể ngươi không hiểu rõ lắm đúng không, dù sao thì chưa trải qua cũng không có kinh nghiệm." Tử Nhược Yên nói đến đây, khẽ giơ cằm lên, đôi môi son nhẹ nhàng mím lại: “A, nếu nhìn từ phương diện này, tỷ tỷ gọi ngươi một tiếng tiểu muội muội cũng là có thể."

Nụ cười của Tô Mộng Ly hơi cứng đờ, không trả lời ngay.

"Hừ!" Lạc Nữ Ái xem chiến ở bên cạnh hừ nhẹ, cơ thể nhoáng lên, run rẩy.

Nàng quay đầu, nhỏ giọng nói với Long Khâu Bạch Thanh bên cạnh: "Nhìn thấy chưa, đây chính là bạo sát, một đòn trí mạng của tỷ tỷ, hai tiểu nha đầu các ngươi hoàn toàn không hiểu được, thua chắc rồi."

"Ừm...' Long Khâu Bạch Thanh gật đầu đồng ý, đồng thời dịch chuyển túi giấy ở trong tay, tránh thoát bàn tay lén lấy của Lạc Nữ Ai.

Nhưng im lặng rất lâu, đột nhiên nàng quay đầu nhìn sang Lạc Nữ Ái: "Nhưng ta biết Tiêu công tử có mùi vị gì.'

Lạc Nữ Ái nhìn Long Khâu Bạch Thanh, chợt nhớ đến lúc đối phương mất trí nhớ đã làm ra mấy hành VI.

Nàng lập tức im lặng, đột nhiên cảm thấy tên nhóc này không đáng yêu nữa.

Thậm chí là hơi nguy hiểm.

Lạc Nữ Ái nghĩ đến chỗ này, ánh mắt thuận theo mặt của đối phương chuyển dời xuống, sau đó lộ ra vẻ tươi cười: "Đúng là suy nghĩ nhiều rồi."

"Có lúc, ăn ngán một loại đồ ăn sẽ nghĩ đến đổi thứ khác." Bỗng nhiên Long Khâu Bạch Thanh mở miệng, sắc mặt bình tĩnh cực kỳ: "Cho nên không nên bởi vì mấy khuyết điểm mà phớt lờ kẻ địch tiềm ẩn."
Bình Luận (0)
Comment