Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 1035 - Chương 1035: Cực Hạn Ở Mức Nào

Chương 1035: Cực hạn ở mức nào Chương 1035: Cực hạn ở mức nàoChương 1035: Cực hạn ở mức nào

Chương 1035: Cực hạn ở mức nào

Một nhân vật tôn quý như thế lại bị đánh như một con chó chết, bị người ta nhấc lên ném giữa không trung.

"Như thế này không được à, lúc nãy nói những lời dọa nạt người khác như vậy, kết quả lại chỉ có chút bản lĩnh?" Tiêu Thiên cau mày, nắm cổ chân Điền Trí Hành trong tay, kéo đi khắp nơi, nhẹ nhàng lắc lư.

Điền Trí Hành bị treo ngược như một con cá chết, làm loạn lung tung khi Tiêu Thiên lắc lư.

Toàn bộ khuôn mặt ông đã không còn biểu cảm gì, đôi mắt mở to đã triệt để biến thành màu trắng và bất tỉnh.

Ánh sáng màu sắc trên thân thể kim loại đã tiêu tán, đồng thời hóa thành một luồng sáng bay về nơi xa.

Tiêu Thiên tập trung sự chú ý lên Điền Trí Hành, không hề nhận ra ánh sáng màu sắc đã hóa thành một luồng ánh sáng, rời khỏi vũ trụ hỗn độn Tàng Linh, sau khi tiến vào khu vực hỗn độn, luồng ánh sáng bay nhanh về một phương hướng và biến mất.

"Mềm yếu bất lực!" Tiêu Thiên thở dài, đưa mắt nhìn xung quanh.

Chỉ đơn giản đứng lặng tại đó và liếc nhìn xung quanh.

Các chiến sĩ Khai Thiên điện trên chiến trường giữa hư không hắc ám này đều đồng loạt phát ra linh khí bản thân, quỳ xuống đầu hàng, cầu xin tha thứ.

Hết cách, cục diện hiện tại đã hoàn toàn không cần thiết phải tiếp tục chém giết nữa.

Nếu cứ tiếp tục đánh cũng chỉ tốn công vô ích, không khác gì muốn tìm đến cái chết cả.

Cùng lúc đó, Tiêu Thiên đem Điền Trí Hành giống như chó chết, bay về hướng Tử Nhược Yên bọn họ.

"Không sao cả, để các nàng phải lo lắng rồi." Đi đến trước mặt Tử Nhược Yên bọn họ, Tiêu Thiên nở nụ cười, trấn an các nàng.

"Cũng không phải lo lắng gì, chỉ là ta sợ chàng đắc ý quên mình, không cẩn thận bị lật thuyền, đôi khi vẫn nên chú ý cẩn thận một chút." Tử Nhược Yên chắp hai tay sau lưng, nghiêm túc nhìn Tiêu Thiên: "Khi xảy ra chuyện, chàng không cần vội vã lao ra."

"An toàn là quan trọng nhất, biết chưa?"

Tiêu Thiên nở nụ cười, trịnh trọng gật đầu đồng ý với Tử Nhược Yên: "Xin bệ hạ yên tâm, ta biết rồi."

"Tiêu ca ca, vừa rồi chàng thật lợi hại, uy áp của người vừa nãy bộc phát thật đáng sợ, chấn nhiếp cả đất trời, vậy mà hắn cũng không đáng làm đối thủ của chàng." Lạc Nữ Ái đã chạy lại, vẻ mặt sùng bái, hai má ửng hồng nhìn Tiêu Thiên.

"Chuyện nhỏ." Tiêu Thiên vui vẻ, xua tay với Lạc Nữ Ái, tỏ vẻ không mấy quan tâm.

Nhưng biểu cảm có chút đắc ý đã triệt để bán đứng cảm xúc hiện tại của hắn.

Ngược lại, Long Khâu Bạch Thanh không nói gì, chỉ yên lặng giơ ngón tay cái hướng về phía Tiêu Thiên, biểu đạt sự tán thưởng của bản thân.

"Xem ra, thực lực của Tiêu tướng công còn lợi hại hơn nhiều trong sự tưởng tượng của ta." Bên này, Tô Mộng Ly cũng chậm rãi lên tiếng.

Sự tò mò tràn ngập trong ánh mắt. Nàng rất muốn biết, thực lực của Tiêu Thiên rốt cuộc mạnh đến mức nào, khi thi triển toàn lực thì có bao nhiêu sự lợi hại.

"Tiêu đại nhân!" Lúc này, một giọng nói truyên đến từ phía xa, đó là Tê Văn Hoan.

Bên này, Tê Văn Hoan đã áp giải Bành Phi tới trước mặt Tiêu Thiên.

Khi Điền Trí Hành bị ném đi như một con chó chết trong tay Tiêu Thiên, Bành Phi đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.

Hắn hoàn toàn từ bỏ chống cự, Tề Văn Hoan hạ hắn mà không tốn nhiều công sức.

Lúc này, khi bị áp giải tới nơi, Bành Phi ngẩng đầu cẩn thận nhìn Tiêu Thiên, đặc biệt tập trung vào cổ họng và đôi mắt của hắn.

Lúc nãy, ở nơi khá xa, hắn rõ ràng nhìn thấy đòn tấn công của Điền lão nhắm vào hai chỗ hiểm này của đối phương.

Quả nhiên, sau khi tiến lại gần, hắn có thể nhìn thấy rất rõ rằng lông tóc của đối phương không hề bị tổn thương chút nào.

Thậm chí, Bành Phi còn không nhìn thấy vết ngấn trắng trên cổ họng Tiêu Thiên.

Khi ánh mắt hắn dời xuống phía dưới, nhìn Điền Trí Hành đã bất tỉnh, hai mắt trắng bệch, hắn cứ có cảm giác cảnh tượng này có vẻ không được chân thực.

Điền Trí Hành của Ngũ lão cứ như vậy bị tóm rồi ư.

Thậm chí, át chủ bài cuối cùng của Khai Thiên điện bọn họ cũng không thể hạ được nam nhân này.

"Tiêu đại nhân ơi-!" Lúc này, một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, nhìn kỹ lại đó chính là Tử Bá Nghiệp.

Ngày xưa, hắn ngang ngược càn rỡ mà lúc lại lại giống như một tiểu đệ hèn mọn, lăn lộn bò trên mặt đất được tạo thành từ linh khí ngưng tụ để tiến lại gần Tiêu Thiên.

"Đại nhân à-, thật may là ngài đã tới rồi, nếu không thì thật sự không biết tiếp theo phải làm sao bây giờ." Tử Bá Nghiệp tỏ vẻ ủy khuất, đôi mắt ngan lệ.

Sau khi đến bên người Tiêu Thiên, hắn ôm chầm lấy đùi của đối phương giống như tìm được chỗ dựa của mình vậy.

"Lần này, ngươi làm khá tốt, vất vả cho ngươi rồi." Bên này, Tiêu Thiên quay người đỡ Tử Bá Nghiệp từ mặt đất đứng lên: "Dưới tình hình này, ngươi có thể kiên trì lâu như vậy, lại còn không chùn bước, khiến ta vô cùng hài lòng."

"Lần này xem như ngươi lập công rồi."
Bình Luận (0)
Comment