Chương 1101: Thần sử trong quá khứ
Chương 1101: Thần sử trong quá khứChương 1101: Thần sử trong quá khứ
Chương 1101: Thân sử trong quá khứ
La Lộc vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều ngẩn người.
Không nói đến Tiêu Thiên, rất nhiều thần tộc Vạn Vật bên cạnh đều ngạc nhiên nhìn nam nhân này.
Cấm địa nơi này, không ngừng bạo động, nam nhân này nghĩ đủ cách muốn thoát khốn.
Kết quả thì sao, bọn họ trấn áp ở nơi này lâu như vậy, hy sinh nhiều như vậy, kết quả đối phương tự nói với mình.
Xem như trưởng bối?
"Làm gì vậy, các ngươi dùng vẻ mặt này nhìn ta làm gì vậy?" La Lộc nhìn vẻ mặt đám thần tộc Vạn Vật, cau mày: "Đám hậu bối bất hiếu các ngươi, nhiều năm như vậy, ta giúp đỡ các ngươi nhiều như thể, cũng không thể giải trừ phong ấn”"
"Sao vậy, chẳng lẽ bây giờ còn không nhận người tiền bối như ta à?"
La Lộc nói đến đây, tức giận không chỗ xả ra, ông rống lên với đám thần tộc Vạn Vật.
Đánh không lại cha, còn không giáo huấn được đám tiểu bối này sao?
"Đợi một lát đã!" Bên này, Đế Tân Lộ lắc đầu, kể rõ ra: "Căn cứ tình báo bọn ta nhận được lúc nấy, những năm gần đây, đều là bọn hắn phụ trách canh giữ bên trong cấm địa này."
"Hơn nữa trong quá trình canh giữ, thường xuyên xuất hiện hung hiểm, nuốt chửng bọn họ..."
"Còn có thần văn trấn phong của thần tộc Vạn Vật ở bốn phía..."
Theo Đế Tân Lộ không ngừng kể rõ, La Lộc trừng lớn hai mắt, cả người bắt đầu không ngừng run rẩy, thậm chí hốc mắt cũng bắt đầu phiếm hồng.
Ông quay đầu, nhìn về phía Tiêu Thiên: "Nói cách khác, cha, ngài không cùng một bọn với Tinh Linh à?
"Tinh Linh là gì vậy?" Tiêu Thiên cau mày, càng cảm thấy khó hiểu.
La Lộc dùng một tay tự tát vào mặt mình, đôi mắt lộ ra qua kế ngón tay tràn đầy ấm ức.
"Các ngươi có từng nghĩ đến một khả năng, đại trận trấn phong nơi này, thật ra không phải dùng để phong ấn ta?" La Lộc có chút nghẹn khuất nhìn mọi người: "Nếu nói, đại trận trấn phong của thần tộc Vạn Vật này, thật ra được dùng để cứu ta, trấn áp pho tượng của nhất tộc Tinh Linh kia thì sao?"
"Nếu nói ba sợi tóc bạc kia, thật ra dùng để hỗ trợ trấn áp pho tượng này thì sao?"
La Lộc mở miệng kể rõ, khiến tất cả mọi người ở đây đều ngây dại.
Đặc biệt là đám thần tộc Vạn Vật, bọn họ càng không thể tin mà nhìn La Lộc.
"Các ngươi thật sự là kẻ ngốc à, đây là kẻ địch đã từng xâm nhập Tàng Linh, nhất tộc Tinh Linh, lúc trước chính là thần tộc chúng ta suất lĩnh bách tộc chống lại, tiến hành chiến tranh vị diện với đối phương."
"Cuối cùng, tuy đánh bại Tinh Linh xâm lấn, thắng chiến tranh vị diện lần đó, nhưng đối phương liều chết dùng một nhóm cường giả làm tử sĩ, hóa thành pho tượng trấn áp cường giả bách tộc chúng ta."
"Mà pho tượng của bọn họ, lại thi triển bí pháp tinh không, muốn đồng hóa chúng ta."
Nói xong, La Lộc cũng chấn động linh khí, lúc này mọi người mới nhìn thấy rõ ràng. Khí tức tinh không quanh quan trên người đối phương, căn bản không phải sức mạnh của bản thân ông.
Khí tức tinh không giống như một tầng phong ấn bao phủ trên thân thể ông, thậm chí còn có sức mạnh thuộc về ông ở bên trong, đang không ngừng xông ra ngoài.
"Một vị thần chân chính thuộc về thần tộc giống như ta, không thuộc bất kỳ nhất mạch nào, mà là hạt nhân của tộc quần." La Lộc chống nạnh, có chút kiêu ngạo nhìn đám thần tộc Vạn Vật: "Còn đại trận nơi này, chắc là nhất mạch Vạn Vật, đã thiết lập để cứu ta."
"Đám ngu xuẩn các ngươi không muốn giải trừ phong ấn, lại còn nghĩ cách tăng cường sự trấn áp của pho tượng này."
"Không chỉ như thế, khó trách mỗi lần ta tích góp đủ sức mạnh, thử phá tan phong ấn, hoặc làm yếu lực áp chế của phong ấn."
"Pho tượng vốn đã suy yếu không ít, không biết tại sao lại bùng phát sức mạnh vô cùng lớn mạnh."
"Kết quả là đám người các ngươi để pho tượng nuốt chửng, cung cấp sức mạnh cho nó trấn áp tal"
La Lộc tức đến mức thở hổn hen, nghiến răng nghiến lợi.
Lời của ông khiến đám thần tộc Vạn Vật đối diện hoàn toàn chết lặng.
Vẻ mặt bọn họ càng trở nên bối rối, từ sau khi bọn họ phát hiện vùng Thần vực này, chiếm làm của riêng, liền phát hiện tình huống trong cấm địa này.
Trong cung điện cổ xưa, mỗi lần pho tượng chấn động, sẽ có độc thủ xuất hiện.
Vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, đám người thần tộc Vạn Vật đều sẽ dao động với độc thủ, chém giết với đối phương, cuối cùng bị nuốt chửng.
Kết quả, hành động trấn phong nơi này của bọn họ, ngược lại giúp đỡ pho tượng trấn áp lão tổ nhà mình?
Cũng chính là, sự hi sinh mà bọn họ lấy làm kiêu ngạo trước đây, thật ra là đang giúp đỡ kẻ địch?
"Tiêu đại nhân?" Bên này, Đế Tân Lộ nhìn về phía Tiêu Thiên, ông có chút ngạc nhiên.
"Ừm..." Tiêu Thiên im lặng một lát, gật đầu: "Ông ta không hề nói dối, mọi chuyện giống như ông ta nói"
Hắn cảm nhận một lát, cũng không phát hiện ra chuyện gì không hợp lý.
Lúc này, Tiêu Thiên cũng có chút đồng tình với tên La Lộc này, thật sự rất thảm mà.
"Ta... Chúng ta hoàn toàn không biết, trong tộc cũng không có ghi chép gì về quá khứ." Tam trưởng lão thần tộc Vạn Vật cũng vô cùng nghẹn khuất.