Chuong 1102: Chuyen nay dai nhan quen thu6c
Chuong 1102: Chuyen nay dai nhan quen thu6cChuong 1102: Chuyen nay dai nhan quen thu6c
Chương 1102: Chuyện này đại nhân quen thuộc
"Thân sử đâu?" La Lộc không hiểu: "Thần tộc, có thần sử quan phụ trách ghi chép tất cả mọi việc, biên soạn sử thi theo dòng thời gian, ghi chép tất cả mọi chuyện đã xảy ra."
"Thần sử rất quan trọng, quan sát từ xưa đến nay, cũng có sự giúp ích rất lớn đối với tu hành."
"Còn có một vài tình báo quan trọng, sự tích, đều sẽ được ghi chép lại."
Nhưng mà, tất cả mọi người đều lắc đầu.
Bọn họ bày tỏ trong tộc hoàn toàn không có thần sử gì, thậm chí ngay cả Đế Tân Lộ, khi Đế quốc của thần tộc Vạn Vật lúc trước còn tồn tại, cũng không có thứ này.
Những chuyện càng xa xưa trong quá khứ, đã sớm không có tung tích.
"Xem ra, ngươi còn biết rất nhiều chuyện nhỉ." Tiêu Thiên bên này, đột nhiên mở miệng, nhìn về phía La Lộc trước mặt.
"Cha, một số kinh nghiệm bản thân từng trải, cũng không được xem là biết rất nhiều." Khuôn mặt ngang ngược kiêu ngạo của La Lộc trước mặt thần tộc Vạn Vật lập tức giãn ra, vô cùng cung kính: "So với ngài, vẫn còn kém xa."
"Vị diện khi ngươi còn hoạt động sôi nổi tên là gì?" Tiêu Thiên mở miệng hỏi.
"Để ta nói cho cha biết, tên là Tàng Linh." La Lộc chắp tay rồi trả lời Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên hơi ngẩn người, ở thời đại của La Lộc, cũng từng có vị diện tên Tàng Linh à?
Trâm ngâm một lát, Tiêu Thiên lại hỏi: "Ngươi biết một cái đế quốc, tên là đế quốc Tàng Linh không?"
"Đế quốc Tàng Linh, trong thần sử ghi chép, đó là một chuyện vô cùng xa xưa rồi." La Lộc nghe thấy cái tên này, có chút bất ngờ: "Đó là chuyện rất lâu trước đây, khi Tàng Linh vẫn chưa trở thành vị diện."
"Đế quốc Tàng Linh, tiểu thế giới bên trong Hỗn Độn, trở thành vị diện?" Tiêu Thiên cau mày, khó hiểu: "Sao làm được vậy?”
"Chuyện ghi lại trong thần sử cũng rất kỳ lạ, nghe giống như một giấc mơ vậy." La Lộc bắt đầu suy tư, kể lại với Tiêu Thiên: "Hình như Hoàng Đế của đế quốc Tạng Linh đời đó đã yêu một nữ tử thần tộc lưu lạc của một vị diện khác."
"Kết quả nữ tử thần tộc kia đến từ vị diện thế lực lớn rất mạnh mẽ, bị gia tộc đuổi giết đến đây."
"Ngay trong thời khắc nguy nan này, một người gặp nạn được Hoàng Đế và nữ tử thần tộc cứu giúp đã ra tay giúp đỡ bọn họ.”
"Theo truyền thuyết, người gặp nạn đại chiến với người khác, rơi xuống chỗ này của chúng ta, lai lịch thần bí bất phàm."
"Nghe nói lúc hắn ra tay, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng búng ngón tay một cái, thì có một hư ảnh của trường côn kim cô vắt ngang khu vực Vô Gian, đánh đến mức quy tắc chí cao sắp vỡ nát luôn rồi."
Nghe thấy miêu tả này, cả người Tiêu Thiên ngây ra.
Hắn ý thức mở miệng: "Trong ghi chép của thần sử, cường giả xuất thủ này có đặc điểm gì không?”
Nghe Tiêu Thiên hỏi, La Lộc suy nghĩ một lát: "Trong thần sử cũng không có ghi chép quá nhiều chuyện của vị cường giả này, giống như chỉ nhắc sơ qua mà thôi, miêu tả từng có một đoạn quá khứ thần kỳ như vậy. "Chuyện được ghi chép nhiều hơn, chính là mối liên hệ giữa hắn và chuyện mở vị diện Tang Linh, vị cường giả kia dùng man lực mở vị diện, nhưng khi đó Tàng Linh cũng không ổn định."
"Phần sau hình như là cường giả kia, nhẹ nhàng cào vài mảnh vụn trên người mình."
"Thân sử ghi lại, lúc đó cường giả nói..."
"Xuất thân của hắn là đá bổ thiên, nếu thế gian này đã tan vỡ, dùng bản thân hắn bù đắp chắc không thành vấn đề."
"Cuối cùng, mảnh vụn trên người cường giả này hóa thành lực lượng thế giới trấn áp thế gian, lấp đây vết nứt vị diện."
"Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, tung tích của cường giả bại lộ, cường địch đột kích, liền xé mở khu vực Vô Gian, đến một địa điểm không thể xác định nào đó."
"Chỉ để lại rất nhiều truyền thuyết."
Đầu óc Tiêu Thiên, giống như sấm sét giữa trời quang, hắn lập tức hiểu ra.
Thì ra là thế, khó trách căn cơ của vị diện Tàng Linh là màu sắc rực rỡ, nguồn gốc sức mạnh là mảnh vụn trên người vị kia.
Sự tồn tại thần thoại truyền thuyết của vị kia, bản thân hắn chính là đá bổ thiên đủ màu, có thể như vậy cũng hợp với lẽ thường tình.
Nhưng dù sao đó cũng thần thoại, chẳng lẽ thần thoại trong quá khứ thật ra chính là sự thật?
Nếu như là lúc trước, Tiêu Thiên không dám tưởng tượng, nhưng bây giờ hắn đã trải qua những chuyện này, cũng chưa hẳn không có khả năng.
"Nói như vậy, căn cơ Tàng Linh cũng xem như nhất mạch Hoa Hạ, khó trách ăn không ngon."
An đồ của nhà mình sao có thể ngon miệng được, chắc chắn là ăn đồ của người khác mùi vị mới ngon nhất!"
Tiêu Thiên vuốt cằm của mình, những ánh sáng khác lạ bắt đầu lấp lánh trong mắt hắn.
Nếu sự thật đều là thật sự, cũng có nghĩa là những tồn tại trong truyền thuyết thần thoại kia, đều là hàng thật giá thật.
Bản thân một ngày nào đó, có thể có cơ hội tìm thấy bọn họ, gặp mặt một lần hay không?
"Không biết liệu một ngày nào đó, ta có thể dẫn mấy người Tử Nhược Yên đi một chuyến hay không?" Tiêu Thiên bên này, hắn lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt tràn ngập chờ mong.