Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 1133 - Chương 1133: Vốn Không Nên Tồn Tại Trên Thế Gian

Chương 1133: Vốn không nên tồn tại trên thế gian Chương 1133: Vốn không nên tồn tại trên thế gianChương 1133: Vốn không nên tồn tại trên thế gian

Chuong 1133: Von khong nen ton tai tren the gian Hắn đã đến thế gian này, truyền bá danh tiếng lương thiện của mình đến tám phương! Yêu ma quỷ quái cỡ nào lại dám cả gan làm ra chuyện ghê tởm như thế này chứ? Tiêu Thiên không thể tưởng tượng nổi những người lúc đó phải tuyệt vọng đến mức nào. "Nếu không biết thì thôi, nhưng thật đáng tiếc, ta đã thấy rồi...' Tiêu Thiên hơi nheo mắt, lẩm bẩm. Oán khí màu đen dày đặc không chịu nổi, mặc dù đã tản bớt nhưng cũng không biến mất hoàn toàn. Nó quanh quẩn xung quanh, lượn lờ giữa không trung này, mãi không tiêu tan, đồng thời nó vẫn chậm rãi đập lên theo một nhịp điệu cực kỳ quỷ di. Lúc cao lúc thấp, khiến người ta căn bản không thể hình dung ra được. Những tiếng rên rỉ thê lương dần dần tiêu tán. Giống như sau khi hình ảnh vừa xuất hiện, oán khí ngập trời đã kể lại những trải nghiệm bi thảm trong quá khứ. Sau khi kể xong, ủy khuất trong lòng đã vơi đi nên lúc này không tiếp tục phát ra tiếng rên rỉ nữa. Không còn những tiếng rên rỉ thê lương nữa, tình trạng mọi người không nhịn được mà rơi nước mắt cũng giảm bớt. Sắc mặt của đám người Tử Nhược Yên trâm lặng, tiến lại gân chân bệ hoàng kim ở phía trước, xem xét tình hình bên trong đó. Trong đầu xuất hiện toàn cảnh tượng oán khí ngập tràn, xua đi không được. ˆn tượng quá sâu sắc, khó mà quên. Biểu cảm của Tiêu Thiên cũng trầm lặng, ngắm nhìn chân bệ hoàng kim đã nhuộm đen, không thể hiểu nổi người đứng sau bàn tay khổng lồ vàng đó, rốt cuộc là hạng người như thế nào. Tại sao lại muốn làm ra chuyện như vậy, từ những hình ảnh đã xem, chỉ sợ là có rất nhiều tính mạng đã phải chết thảm. Đặc biệt là khi một giây trước, nhiều chủng tộc còn đang hạnh phúc mỹ mãn trải qua cuộc sống bình yên, vậy mà chớp mắt đã bị người ta ném vào nơi này để hiến tế. Hài cốt không còn! Nghĩ đến đây, nội tâm Tiêu Thiên tràn đầy lửa giận. Giống như bản tính thiện lương trong người hắn thật sự không thể nhìn nổi loại chuyện này. Từ những vết tích ở nơi này trải qua năm tháng dài đằng đẳng, không biết liệu thủ phạm lúc trước còn sống sót hay không. Nếu đối phương vẫn còn tồn tại trên thế gian này, Tiêu Thiên nhất định sẽ nghiên xương hắn thành tro. Đánh hắn đến hài cốt cũng không còn! Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiêu Thiên chuyển dời lên người Hồng Nguyên Hinh. Do tình trạng đặc biệt, làn da của bà nhợt nhạt và toàn thân lạnh ngắt. Khi bà va trúng ánh mắt Tiêu Thiên và cảm nhận được tia sát ý trong đó, bà như thể rơi vào hầm băng, thân thể giống như bi đóng băng vậy, không cách nào động đậy.

Đó không chỉ là nỗi sợ cái chết mà cái gọi là sự tôn tại của bản thân, dường như bị xóa khỏi thế gian này.

Hồng Nguyên Hinh không hề hoài nghỉ rằng trong nháy mắt Tiêu Thiên có thể triệt để loại bỏ bà.

"Vừa nấy, rốt cuộc ngươi đang sợ hãi điều gì?" Bỗng nhiên, giọng nói của Tô Mộng Ly truyền đến từ bên cạnh.

Giọng nói của nàng cũng khiến sát ý ngầm của Tiêu Thiên biến mất, thay vào đó là sự hoài nghi.

Đúng vậy, vấn đề Tô Mộng Ly hỏi thăm chính là điều vừa rồi khiến hắn kỳ lạ.

Đánh giá từ thái độ vừa rồi của Hồng Nguyên Hinh và tình trạng màn chắn tử khí vừa roi không ngừng dâng lên.

Trong màn chắn tế đàn này, e là đang phông ấn thứ gì đó rất kinh khủng.

Nếu không, sao đến mức khiến Hồng Nguyên Hinh kia lộ ra biểu cảm như thế.

Nhưng sau khi màn chắn vỡ vụn, ngoại trừ việc oán khí ngập trời phun trào, hình như cũng không có thứ gì khác.

Cho đến bây giờ, dường như vẫn chưa có một động tĩnh nào rõ rệt cả.

"Cẩn thận một chút, đừng quá chủ quan." Lúc này, Tử Nhược Yên chậm rãi lên tiếng, đồng thời ánh mắt nàng nhìn về phía Lạc Nữ Ái: "Giữ vững bình tĩnh, cố gắng đứng gần Tiêu lang quân, đừng cách quá xa.

"Với những tình huống như này, lúc càng yên tĩnh cũng chính là lúc nguy hiểm càng lớn."

Khi nói những lời này, lời nói của Tử Nhược Yên rất ổn định, khí tức quan sát xung quanh.

Tuy nhiên, dù nàng có quan sát như thế nào thì xung quanh vẫn gió êm sóng lặng như thường, giống như không có quá nhiều tình trạng gì phát sinh.

Nhưng khi Tử Nhược Yên nhìn kỹ lại thì phát hiện Lạc Nữ Ái ở trước mặt, sau khi bị nàng trách cứ thì giống như không hề nổi giận.

Cũng không giống như ngày thường, cãi lộn với nàng.

Ngược lại, Lạc Nữ Ái còn dùng ánh mắt cực kỳ hoảng sợ nhìn về phía nàng: "Tử bánh bao, phía sau người có thứ gì kial

Sau khi hét lên kinh hãi, mũ giáp của Lạc Nữ Ái hiển hiện, mặt nạ trượt xuống, tay cầm chiếc lưỡi hái khổng lồ, xông thẳng về phía Tử Nhược Yên.

Tử Nhược Yên sau khi bị quát, không hề mất bình tĩnh.

Xoạt!

Áo giáp bạch kim đan xen nổi lên, gia trì trên thân nàng.

Gần như trong khoảnh khắc áo giáp nàng nổi lên, lập tức bắn ra kim quang, quanh quẩn toàn thân.

Bùm!

Trong nháy mắt, dao động khủng khiếp hình thành, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Tựa như muốn tẩy rửa hết thảy ô uế bài xích trên thân thể nàng.
Bình Luận (0)
Comment