Chương 1132: Thật đáng tiếc, ta thấy rồi
Chương 1132: Thật đáng tiếc, ta thấy rồiChương 1132: Thật đáng tiếc, ta thấy rồi
Chương 1132: Thật đáng tiếc, ta thấy rồi
Trên những hình ảnh, rõ ràng hiện ra một cảnh quan kỳ lạ.
Mọi người đều tập trung sự chú ý nhìn vê hướng oán khí.
"Thứ này có lẽ là sau khi oán khí hình thành, muốn miêu tả và nói gì đó với chúng ta...' Bên kia, Tử Nhược Yên nheo mắt, nhìn kỹ oán khí phía trên.
Mọi người đều nín thở, yên lặng chờ đợi, muốn xem thử hình ảnh hình thành từ oán khí này đang muốn nói gì với bọn họ.
Không bao lâu sau, hình ảnh được hình thành từ oán khí đã hiện ra rõ ràng trước mặt bọn họ.
Chỉ là hình ảnh hiện ra khiến người ta có phần bất ngờ, vậy mà lại là một tòa thành trì.
Thành trì to lớn, nguy nga hùng vĩ, góc quan sát càng kỳ lạ hơn khi nhìn từ trên xuống.
Tường thành cũng không cao lớn nhưng lại dùng những vật liệu cực kỳ đắt đỏ để luyện chế thành, đồng thời khắc rất nhiều đường vân trận pháp, tỏa hào quang óng ánh.
Ánh sáng không hề chói mắt, ngược lại rất dịu nhẹ, chiếu sáng toàn bộ bên trong thành trì.
Trong thành trì tràn ngập ánh nắng và ánh sáng của trận pháp, những bóng người đông đúc, nhìn kỹ lại thì đó là các tộc chung sống hòa hợp với nhau.
Bầu không khí náo nhiệt, rộn ràng.
Đồng thời có thể nhìn thấy kỳ trân dị thú được điều khiển đi lại trên đường phố rộng rãi và khổng lồ này.
Trên không trung có khá nhiều linh khí phi thuyên nguy nga đang bay lượn về phía xa.
Phồn vinh, hưng thịnh.
Các chủng tộc khác biệt an cư lạc nghiệp tại nơi này, có thể nhìn thấy trên khuôn mặt của mỗi người đều rạng rỡ nụ cười.
Hết thảy trông rất tốt đẹp và hài hòa.
Nhưng mà...
Ngay lúc này, hình ảnh đột nhiên thay đổi.
Một bàn tay hiện lên giữa không trung, che khuất bầu trời.
Vô số bách tính chủng tộc đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bọn họ có thể thấy bàn tay khổng lồ này được rèn đúc từ vàng, che phủ trên bầu trời bọn họ.
Khi ngẩng đầu có thể nhìn thấy rất rõ đường vân tay trong lòng bàn tay, đồng thời còn có khí tức hoàng kim mạnh mẽ chảy qua đó.
Rất nhiều chủng tộc ở trong thành, ánh mắt không hề có chút kinh hoàng khi ngẩng đầu nhìn lên trời.
Nhưng khi bàn tay vàng khổng lồ tiếp tục đè ép xuống dưới, sự hoảng loạn hiện rõ trên khuôn mặt mọi người.
Nỗi sợ hãi bắt đầu nổi lên.
Vô số người bắt đầu chạy nạn, chỉ là căn bản chạy không thoát. Hào quang vàng kim chảy trong lòng bàn tay bỗng nhiên biến thành một sợi dây xích vàng kéo dài, lao xuống dưới.
Ram raml
Những xiềng xích này giống như sự tồn tại có thể nhìn thấy bên dưới vậy, chúng không ngừng trói những thân hình bên dưới lại và kéo lên không trung.
Khi gần xong, bàn tay khổng lồ vàng kim lại thu về.
Thành trì vốn dĩ phồn vinh, hưng thịnh đã không còn bóng dáng một ai, yên tĩnh.
Ánh sáng dịu nhẹ trên tường thành kia, chiếu xuống đường phố vắng vẻ, tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt.
Tầm mắt bắt đầu phóng ra xa, lúc này mới có thể nhìn thấy những bàn tay khổng lồ đang từ từ nhô lên từ đỉnh mỗi thành trì ở đường chân trời phía xa.
Nhìn thấy cảnh tượng như thế, Tử Nhược Yên và những người khác đều cau mày.
Đôi mắt Tiêu Thiên cũng nheo lại.
Hình ảnh oán khí lại lân nữa chuyển biến, sau một khắc, một cái bệ rèn đúc hoàng kim hiện ra trước mặt bọn họ.
Cái bệ giống như một cái chậu lớn được rèn từ vàng, ben trong khắc rất nhiều đường vân trận pháp phức tạp, đồng thời có rất nhiều lỗ.
Vốn dĩ, đám người Tiêu Thiên còn không biết cái lỗ kia là sao.
Nhưng sau một lúc thì đã hiểu rồi, từng sợi dây xích vàng lần lượt từ trên trời rũ xuống, những người bị trói lần lượt được đặt vào trong đó.
Mà những người bị xisng xích vàng trói buộc này không phải bị ném bừa, bọn họ được sắp xếp theo các thứ tự khác nhau dựa theo độ tuổi, giới tính và chủng tộc.
Tiếng la khóc, tiếng chửi rủa liên tục vang dội.
Nhưng mặc kệ bọn họ giấy giụa như thế nào thì cũng vô ích.
Trên bệ hoàng kim khổng lồ, âm thanh quỷ dị không ngừng vang dội, kim quang óng ánh bắt đầu phóng ra, vô cùng thân thánh, che phủ mọi ánh mắt.
Ánh sáng trắng chói mắt che đậy mọi thứ, khi chúng bắt đầu tiêu tán lần nữa thì đã không có hình ảnh hiện lên.
Oán khí màu đen nông đậm đã chậm rãi tiêu tán.
Tế đàn khổng lồ ở đẳng sau lộ ra, chính là phần dưới của bệ hoàng kim trên hình ảnh.
Tuy nhiên, những màu sắc tươi tắn, rực rỡ ban đầu đã không còn nữa, thay vào đó chỉ có màu đen.
Màu đen đó là màu đen hiển hiện dưới lớp dày máu tươi khô cạn.
Ngoài ra không có vật nào khác.
Chính nội bộ trống không càng làm nổi bật thêm những gì xảy ra đằng sau.
Tiếng kêu thảm thiết tiếp tục quanh quẩn trên cơ bàn vàng trước mặt.
Tình hình bi thảm như vậy khiến vẻ mặt của Tử Nhược Yên và những người khác trở nên vô cùng am đạm. Két!
Tiêu Thiên siết chặt song quyền, không gian vỡ vụn, nheo đôi mắt.
Người lương thiện.
Không thể nhìn nổi cảnh tượng như thế chứ đừng nói đến việc chịu đựng nó xảy ra.