Chương 1150: Ấn Vương (2)
Chương 1150: Ấn Vương (2)Chương 1150: Ấn Vương (2)
Chuong 1150: An Vuong (2)
Sao có thể điều chỉnh phương hướng nhỏ để hiệu quả thị giác thoạt nhìn phát sáng chói mắt lúc chưởng đó đánh ngang ra.
Chính là chi tiết nhỏ đó khiến Hồng Viễn Kiêu nhạy cảm phát hiện từng căn nguyên của Tiêu Thiên.
Chính từng chỉ tiết nhỏ đó, Hồng Viễn Kiêu càng thêm sợ.
Vùi
Mà ngay lúc này, trong cánh cửa truyền tống của không gian phía sau lần nữa hiện lên bóng dáng.
Một bóng dáng xinh đẹp bước ra từ bên trong, chính là Tử Nhược Yên.
Nàng đến sau, đó là vì trước khi Tiêu Thiên đến đã thỏa thuận xong, đợi một lát sau bọn họ xuyên qua cánh cửa.
Đợi một thời gian ngắn, chỉ là sau đó cánh cửa có nguy hiểm và vấn đề gì.
Tiêu Thiên tự tin đều có thể giải quyết tất cả trong thời gian cực ngắn.
"Ra tay rồi à?" Tử Nhược Yên bước ra, liếc mắt nhìn thấy không gian nghiền nát sụp đổ ở phía trước, nhìn lại Tiêu Thiên, hơi tò mò.
Trước khi đến, chẳng phải Hồng Nguyên Hinh đã viết xong nội dung thư tín à?
Tử Nhược Yên xem nội dung bên trong thư tín cũng cảm thấy không có vấn đề lớn gì cả.
Còn vê phương diện nói khoác, nàng cho rằng phu quân nhà mình ưu tú như vậy, vốn không xem là phóng đại gì.
Lạc Nữ Ái đi theo sau bước ra, hình như là nghe thấy lời nói của Tử Nhược Yên, lập tức quan sát xung quanh, biểu cảm hơi vui vẻ: "Nói như thế nào, lẽ nào là sắp chiến đấu?"
"Đừng vội, xem tiếp theo Tiêu lang quân xử lý thế nào." Tử Nhược Yên nhéo gương mặt của Lạc Nữ Ái bên cạnh, cau mày căn dặn, bảo nàng đừng ồn ào.
Không lâu sau, bóng dáng của Long Khâu Bạch Thanh, còn có Tô Mộng Ly cũng bước ra ngoài.
Sau khi bọn họ ra ngoài, cũng tò mò quan sát bốn phía.
"Hum?" Tiêu Thiên bên này chợt cau mày, hắn phát hiện Hồng Viễn Kiêu phía đối diện đang nhìn chằm chằm vợ của mình.
Tiêu Thiên lơ đãng lướt ngang, chắn ở giữa Hồng Viễn Kiêu và Tử Nhược Yên, hơi hip mắt lại: "Ngươi đang nhìn gì vậy?”
Trên mặt của Hồng Viễn Kiêu bên này lộ ra biểu cảm như gặp quỷ.
Sau khi ông lùi vê phía sau mấy bước, đột nhiên chắp tay trước ngực, sau đó chợt kéo ra.
Ánh sáng màu vàng kim đột nhiên phát ra, có tiếng rồng ngâm vang lên, một ấn Vương đột nhiên xuất hiện, lơ lửng ở trong lòng bàn tay hắn.
Chỉ là ánh sáng của ấn Vương này ảm đạm, hơn nữa còn mông lung một tầng tử khí màu đen, không tôn quý mà lại quỷ dị.
Sau khi Hồng Viễn Kiêu ngưng tụ ra ấn vàng thì hét về phía Tiêu Thiên: "Đại nhân, ta chỉ thử nghiệm, tuyệt đối không có bất kỳ ác ý nào cả, xin lượng thứ cho." Hồng Viễn Kiêu nói xong thì lần nữa kích hoạt ấn Vương trong tay.
Gửi
Tiếng rồng ngâm vang lên, uy áp bên trong ấn Vương bắt đầu nghiền ép về phía sau Tiêu Thiên và trên người Tử Nhược Yên.
Chỉ là trong nháy mắt, uy áp Đế Hoàng trong cơ thể Tử Nhược Yên đột nhiên hiện ra.
Tiếng rong ngâm cứ như hóa thành tiếng kêu rên, ấn Vương càng rung động không thôi, cuối cùng bay ngược lại, đập trúng vào đầu của Hồng Viễn Kiêu.
Hồng Viễn Kiêu bị ấn Vương nện lên, ngã rầm trên mặt đất, nhưng biểu cảm lại mừng rỡ như điên.
Hành vi bất ngờ của Hồng Viễn Kiêu khiến mọi người sững sờ tại chỗ, không biết ông có ý gì.
Biểu cảm của Tiêu Thiên rất kỳ lạ, không biết ông định làm gì.
Lúc nãy đối phương bất ngờ hét to, bảo mình không có ác ý.
Ai ngờ sau đó bèn tự mình đánh mình.
Rốt cuộc là sao?
Trong lúc Tiêu Thiên cảm thấy kỳ lạ, Tử Nhược Yên đã nói.
Cả ánh mắt lẫn vẻ mặt của nàng đều ngập tràn kỳ dị: "Chuyện xảy ra vừa rồi là vì ngươi đã mạo phạm tram ư?"
Tuy chuyện vừa xảy ra quá đổi kỳ lạ nhưng nàng vẫn phát hiện ra một số nguyên nhân trong đó.
Sau khi đối phương hiến tế Vương an và bộc phát khí tức của mình.
Ý chí Đế hoàng của nàng tự trỗi dậy, đó là minh chứng tốt nhất.
Dường như ý chí Đế hoàng tự dưng trỗi dậy là vì giận dữ.
Bởi vì khi đối phương hiến tế Vương ấn, khí tức lan ra đã tấn công nàng, đó là hành vi cực kỳ bất kính.
Điều quan trọng nhất đó là Tử Nhược Yên phát hiện ý chí Đế hoàng của mình có sức mạnh đàn áp rất lớn.
Đó là lý do tại sao lúc nãy đối phương hiến tế Vương ấn, nó đã đập mạnh vào đầu đối phương. .
"Đúng là như thế, ngài có được huyết mạch hoàng thất của Tàng Linh đế quốc, chẳng những vậy huyết mạch còn cực kỳ thuần khiết và dường như đã thức tỉnh." Biểu cảm của Hồng Viễn Kiêu cực kỳ kích động, toàn thân run rẩy không ngừng.
Ông quỳ một chân xuống, cung kính hành lễ với Tử Nhược Yên.
"Phong vương Kiêu Vương Hồng Viễn Kiêu, trấn thủ ở vùng biên giới của đế quốc Tàng Linh xin ra mắt điện hạ."
Dứt lời, Hồng Viễn Kiêu cảm thán với Tử Nhược Yên: "Ngoại hình của ngài vô cùng giống bệ hạ."
Nghe Hồng Viễn Kiêu nói thế, mọi người đồng loạt quay sang nhìn Tử Nhược Yên.
Mọi người hoàn toàn không kinh ngạc trước tình huống này, ngược lại còn cảm thấy lẽ ra nó phải như thế.