Chương 1151: Nơi này là nơi nào
Chương 1151: Nơi này là nơi nàoChương 1151: Nơi này là nơi nào
Chương 1151: Nơi này là nơi nào
Chỉ có mỗi Tiêu Thiên yên lặng nhìn sang Vượng Tài ở bên cạnh: "Hóa thân ý chí vật chất của thế giới Tàng Linh các ngươi rất biết chọn thân phận để chuyển sinh nhỉ."
[Chủ nhân ngài nói đùa rồi. ] Giọng nói của hệ thống Vương Tài vang lên trong đầu Tiên Thiên: [Chẳng phải việc lựa chọn một thân phận tốt là chuyện rất bình thường hay sao?]
[Nếu ngài có quyền hạn này, e rằng ngài còn chọn thân phận tốt hơn thế nữa. ]
Tiêu thiên nhẹ nhàng gật đầu với suy nghĩ này, rất là tán đồng.
Bởi vì nó nói rất đúng.
Ở cách đó không xa, Hồng Nguyên Hinh nghe Hồng Viễn Kiêu nói thế thì sợ hãi đứng đực mặt ra đó.
Bà trợn mắt há mồm, ngẩng đầu nhìn Tử Nhược Yên.
Ai có ngờ mình vừa ra tay đã chạm mặt với huyết mạch của đế quốc Tàng Linh chứ?
Vả lại bà cũng tận mắt nhìn thấy Vương ấn của Hồng Viễn Kiêu tự động dội ngược trở về, đánh bay ông luôn.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Tuy Hồng Viễn Kiêu là phong vương nhưng cuối cùng chỉ nhận thụ phong.
Chỉ bằng việc nữ tử này tự xưng là trẫm, e rằng nàng đang cai quản cả một triêu đại, tự xưng Hoàng đế.
Dù nàng không kế thừa đế quốc Tàng Linh chính thống nhưng chỉ với ý chí Đế hoàng do nàng tỏa ra lại có thể khiến Vương ấn của Hồng Viễn Kiêu dội ngược lại.
Vương an dội ngược trở lại có nghĩa hành vi của Hồng Viễn Kiêu quá bất kính.
Xem xét từ những khía cạnh trên, không biết ý chí Đế hoàng và huyết mạch của nàng đã thức tỉnh đến mức độ nào mà có thể bá đạo như vậy?
"Huyết mạch của đế quốc Tang Linh ư?" Tử Nhược Yên từ tốn lên tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn Hồng Viễn Kiêu ở trước mặt: "Neu vậy ngươi sẽ nghe lời của trẫm đúng không?”
"Xin điện hạ cứ nói!" Hồng Viễn Kiêu vội vàng chắp tay và trả lời Tử Nhược Yên.
Đùa sao? Huyết mạch chính thống ở nơi này, vả lại còn có quái vật như Tiêu Thiên canh giữ ở đây, ông nào dám không vâng lời?
"Rốt cuộc nơi này là đâu?" Tử Nhược Yên nheo mắt và hỏi.
Hồng Viễn Kiêu im lặng một lát mới trả lời: "Noi này đã từng là đất phong của thuộc hạ."
"Nhưng giờ thuộc hạ không biết rốt cuộc nơi đây là đâu."
Hồng viễn kia vừa dứt lời, sắc mặt của Tử Nhược Yên đã thay đổi.
Ánh mắt của nàng bỗng trở nên nguy hiểm.
"Ngươi cho rằng trẫm là người dễ gạt như vậy ư?" Nàng vừa dứt lời, khí tức Đế hoàng trong cơ thể bỗng chốc trỗi dậy, bắt đầu đổ dồn về phía Hồng Viễn Kiêu.
Tử Nhược Yên làm vậy chẳng những muốn lấy thế đè người mà còn muốn thăm dò ông xem sao. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Nếu đúng như những gì Hồng Viễn Kiêu vừa nói, huyết mạch của mình thuộc ve chính thống của đế quốc Tàng Linh trong quá khứ, đối phương lại là phong vương của đế quốc Tàng Linh.
Như vậy uy áp Đế hoàng của mình hoàn toàn có thể trấn áp được ông.
Đúng như dự đoán...
Khi uy áp Đế hoàng của Tử Nhược Yên được bắn ra và đổ dồn về phía Hồng Viễn Kiêu, Vương ấn đã hạ gục ông đang nằm trơ trọi trên mặt đất lại có phản ứng.
Ngay sau đó Vương ấn to lớn lập tức bay lên, hoa văn lấp lánh bỗng dưng xuất hiện, một trận pháp bất ngờ hiện lên.
Sau khi trận pháp xuất hiện, một ảo ảnh bàn tay màu vàng óng ánh bất ngờ giơ lên rồi lao thẳng về phía Hồng Viễn Kiêu.
Bàn tay màu vàng xuất hiện trong trận pháp, Vương ấn to bằng một ngôi nhà, từ trên nện xuống, nhắm thẳng vào đầu Hồng Viễn Kiêu.
Bàn tay màu vàng trong không trung lao thẳng đến nhưng chưa kịp chạm vào ông.
Bỗng nhiên một sức mạnh cực lớn lao thẳng trong không trung.
"AI" Hồng Viễn Kiêu la lên đau đớn, hai chân như một nhữn ra, quy trên mặt đất.
Bàn tay màu vàng xuất hiện phía trên Vương ấn liên tục đè xuống dưới, sức lực càng ngày càng tăng.
Hồng Viễn Kiêu ở dưới sắp không chống đỡ nổi nữa, hai tay bắt đầu chống lên mặt đất.
Toàn thân run rẩy không ngừng, làn da bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Đầu cũng bị đè xuống thật thấp, không thể ngẩng lên được
Từ đó cho thấy sức mạnh đàn áp trong huyết mạch của nàng lợi hại đến mức nào.
Hồng Viễn Kiêu bị đè chặt xuống đất vội vàng la lên: "Ta không hề nói dối. Bọn ta đã từng là thuộc hạ của đế quốc tàng Linh, vì vậy ký ức còn lưu giữ cực kỳ có hạn."
"Nên dù ngài có trấn áp ta, đoạt đi hy vọng sống cuối cùng của ta cũng không thể biết chân tướng"
Hồng Vĩnh Kiêu la lên, giải thích nguyên nhân một lần, hy vọng nàng có thể ra tay nương tình.
Vả lại bọn hắn chỉ dám xin ngoài miệng chứ không hề phản kháng một chút nào.
Bởi vì ông biết rõ một khi mình có hành vi kỳ quái sẽ chỉ khiến mang họa sát thân.
Vẻ mặt của Tử Nhược Yên cực kỳ lạnh lẽo nàng cứ đứng vậy Nhìn, Hồng Viễn Kiêu oan ức giải thích.
Ngay sau đó uy áp Đế hoàng trong cơ thể nàng từ từ biến mất không xuất hiện nữa.
Vương ãn trấn áp đã mất đi sức mạnh duy trì, rơi từ trong không trung xuống dưới.
Hồng Viễn Kiêu thấy vậy mà bình tĩnh lại, biết mình vừa từ cõi chết trở về.