Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 1152 - Chương 1152: Đều Đi Trước Dẫn Đường

Chương 1152: Đều đi trước dẫn đường Chương 1152: Đều đi trước dẫn đườngChương 1152: Đều đi trước dẫn đường

Chương 1152: Đều đi trước dẫn đường

Thập đại tướng thủ hạ của ông đã quỳ gối bên cạnh ông từ lâu, vô cùng cung kính không dám phản kháng dù chỉ một chút

Bởi vì bọn họ biết một khi Tiêu Thiên còn ở nơi này, chỉ cần họ dám phản kháng thì sẽ bỏ mạng lại ngay lập tức

"Nhìn như vậy, có lẽ miêu tả vừa rồi không có vấn đề gì. Tử Nhược Yên thấy vậy bèn nói với Tiêu Thiên.

"Ừm...' Tiêu Thiên cẩn thận quan sát, không thấy Hồng Viễn Kiêu có dấu hiệu giả vờ, nói dối ở đâu cả.

Bên kia Hồng Viễn Kiêu vẫn quỳ ở đó không đứng dậy

Tử Nhược Yên chắp hai tay sau lưng, nhìn đối phương một lúc rồi mới nói: "Trước đó Hồng Nguyên Hinh đã từng nói có một số việc bà ta không thể trả lời, một khi nói ra thì sẽ hồn phi phách tán."

"Chẳng lẽ người cũng định nói với ta rằng có những chuyện không thể nói được ư?"

Nói đến đây giọng điệu của nàng bỗng trở nên nguy hiểm.

Hồng Viễn Kiêu rung lên cầm cặp, ông biết nếu câu trả lời của mình không khiến nàng hài lòng, e rằng cái mạng quyèn này của ông cũng sẽ chấm dứt tại đây.

"Không không không!" Ông xua tay liên hồi, sợ mình nói chậm một nhịp thì đối phương sẽ ra tay ngay lập tức: "Ta là người đã đưa ra cấm chế đó. Một vài thuộc hạ của ta không chịu nổi cô đơn nên sợ bọn họ sẽ gây ra phiền phức, vì vậy ta mới hạ cấm chế để khống chế bọn hắn."

"Thật ra những gì chúng ta biết cũng có hạn nhưng vì nhiệm vụ trong đầu, vì đề phòng bất trắc nên đã...

Chị Hồng Viễn Kiêu vừa nói khiến Tiêu Thiên tò mò: "Nhiệm vụ trong đầu có nghĩa là gì?"

"Thưa đại nhân, có lẽ ngài và điện hạ đã nhìn ra trạng thái của bọn ta không giống nhau cho lắm”" Hồng Viễn Kiêu chỉ vào mình và nói.

Tử Nhược Yên gật đầu: "Đúng vậy, sống không ra sống, chết không ra chết."

"Thật ra bọn ta cũng không biết tại sao tình trạng của mình lại thế này." Hồng Viễn Kiêu chỉ vào mình và giải thích: "Khi đế quốc Tàng Linh của bọn ta cai quản toàn vị diện Tàng Linh, cực kỳ nổi danh, ngoài ra chiến tranh vị diện cũng đang nổ ra."

"Ta là phong vương, cai quản vũ trụ hỗn độn ở biên giới bị viện tàng Linh. Ta lãnh đạo đại quân ở đất phong của chúng ta chiến đấu với vị diễn khác, nắm Chắc thắng lợi trong tay."

"Ai ngờ bỗng nhiên bệ hạ ra lệnh bảo bọn ta lui về, không cần chiến đấu ở ngoài tiền tuyến nữa."

"Hoàng mệnh không thể cãi lại, bọn ta hết cách chỉ đành dẫn tộc nhân lui ve đất phong, bỏ mặt tiền tuyến bị kẻ địch tấn công."

"Sau đó bọn ta nhận được mệnh lệnh xây dựng các tế đàn và đại điện, đồng thời phải Tuyển chọn những binh lính tinh nhuệ trong đại quân."

Cuối cùng tế đàn đã được xây dựng xong, ta tọa trấn ở tế đàn, chứng kiến bàn tay màu vàng đã ném bách tích đế quốc, sinh linh các tộc vào trong tế đàn.

"Lúc ta đang lấy làm ngạc nhiên thì trước mắt tối thui, lâm vào hôn mê." "Đợi khi tỉnh dậy ta đã thành người bất tử, không sống không chết, người không ra người, quỷ không ra quỷ.'

"Đồng thời trong đầu chỉ có một nhiệm vụ là bảo vệ nơi này, bảo vệ dòng chảy sinh tử nơi này, không cho bất cứ kẻ nào phá hỏng, từ từ đợi cơ hội."

"Chừng nào khu vực trấn thủ ẩn nấp trong tường kép không gian của bọn ta thấy ánh sáng, thì bọn ta sẽ giành lại quyên kiểm soát thế gian."

Hồng Viễn Kiêu nói đến đây bèn dang tay ra: "Mọi chuyện chính là như vậy, rốt cuộc thực hư thế nào, ta cũng không rõ.

"Thế nhưng hành vi của bệ hạ rất kỳ lạ."

Hồng Viễn Kiêu nói đến đây bất ngờ nhớ ra điều gì đó, vội vã la lên: "Nhưng có một chỗ này, đại nhân và điện hạ có thể theo ta qua đó xem thế nào."

"Nói không chừng bằng sức quan sát của ngài thì sẽ phát hiện ra điều gì đó."

Hồng Viễn Kiêu xum xoe, Tử Nhược Yên tỏ vẻ kỳ lạ, cười nhạo ông: "Đúng là giống hệt chủ và đầy tớ, luôn muốn đi trước dẫn đường."

Gặp chuyện không thể quyết định, đi trước dẫn đường.

Quyết định của Hồng Viễn Kiêu cũng giống như Hồng Nguyên Hinh.

Ông đứng dậy, đi phía trước dẫn đường, còn Hồng Nguyên Hinh và mười vị đại tướng dưới trướng cũng vậy, đi theo bên cạnh.

Bà bị trọng thương trước đó, giờ đã khôi phục bảy tám phần.

Bản thân bà chính là nửa chết nửa sống, giống như xác sống.

Hôm nay đi đến nơi tử khí nồng đậm này, đương nhiên có thể nhanh chóng khôi phục.

Dù sao có đám người Tiêu Thiên ở đây, Hồng Viễn Kiêu khiến bà trọng thương cũng không dám ra tay thêm một nhát.

Đương nhiên, hiện giờ tất cả mọi người đều là người một nhà, không cần nhắc đến chuyện này.

"Lúc trước đã được phong Vương, vậy mà một chút cốt khí cũng không có, nói đầu hàng liên đầu hàng, thật đúng là không thú vị." Đi trên đường, Lạc Nữ Ái tặc lưỡi cảm thán.

Long Khâu Bạch Thanh đi theo bên cạnh, mặt không hề thay đổi nhìn Lạc Nữ Ái bên cạnh.

Ý đồ quá rõ ràng, hơn nữa mọi người cũng không phải kẻ ngốc.

Sao có thể vì dăm ba câu của ngươi mà trực tiếp ra tay trước mặt Tiêu công tử.
Bình Luận (0)
Comment