Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 1245 - Chương 1245: Chờ Cá Mắc Câu

Chương 1245: Chờ cá mắc câu Chương 1245: Chờ cá mắc câuChương 1245: Chờ cá mắc câu

Chương 1245: Chờ cá mắc câu

Triệu Ngộ vội vàng khoát tay, nở nụ cười khổ khi nghe nàng hỏi vậy: "Dưới trước của ta không ai đủ sức đảm nhận việc thẩm vấn thần minh cả."

"Nhưng thưa điện hạ, bây giờ có một người ở đây vô cùng thích hợp làm việc này."

Triệu Ngộ nói đến đây bèn nhìn sang Lôi Chính Pháp ở gần mình.

Phải biết, Lôi Chính Pháp đã từng là vị thần của thần phạt lôi đình, không ai thích hợp thẩm vấn tra khảo phạm nhân hơn ông cả.

Ông biết rất nhiều phương pháp trừng phạt.

Thấy ánh mắt của Triệu Ngộ, Tiêu Thiên cũng nhớ ra, bèn nhìn Lôi Chính Pháp: "Ngươi làm được không?”

"Tất nhiên là được, thưa đại nhân." Lôi Chính Pháp vừa nhận việc vừa nhìn Võ Nguyên Hư, Võ Nguyên Thần rồi nở nụ cười tàn nhẫn, khẽ liếm nhẹ môi mình.

Thật ra từ lâu Lôi Chính Pháp đã muốn tra tấn người của Tàng Vũ và đám thần minh Tàng Vũ.

Trước mắt đã có cơ hội, không gì tốt hơn.

Ông khẽ đảo mắt, nhìn Võ Nguyên Hư, Võ Nguyên Thần và những người khác với vẻ phấn khích.

"Đại nhân cứ việc yên tâm, ta có thể moi ra những thứ mà ngài cần." Lôi Chính Pháp vừa cười vừa vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của Võ Nguyên Hư.

Xet Xetl

Những tia sam sét màu máu được Tiêu Thiên ban cho bắt đầu xuất hiện trong lòng bàn tay của Lôi Chính Pháp, lúc ẩn lúc hiện.

"AI"

Võ Nguyên Hư run như cay sấy khi được Lôi Chính Pháp v6 đầy, sấm sét đỏ chói giống như chất độc ngấm vào tận xương.

Nỗi đau đó ngấm sâu vào tận linh hồn.

Từ nhỏ đến lớn, Võ Nguyên Hư làm chuyện gì cũng đều thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp khó khăn hay thất bại bao giờ.

Trong quá khứ và hiện tại, ông luôn đánh đâu thắng đó, chưa từng có kẻ địch nào khiến ông cảm thấy đau đớn tột đỉnh như bây giờ.

Lôi Chính Pháp chỉ mới tiện tay "vỗ vê" đã khiến ông đau đớn kịch liệt, sống không bằng chất.

Điều khiến Võ Nguyên Hư khó chịu nhất là, ý chí võ đạo do Tiêu Thiên áp chế bọn họ đã khiến bọn họ bị định trụ như chết đứng tại chỗ.

Bọn họ không thể phản kháng, không thể cử động nhưng cũng không chết được.

Ý chí võ đạo cứng như bàn thạch, tăng cường cơ thể khiến bọn họ không bị thương hay bị mất mạng, vô cùng quái dị.

Ngoài ra nó còn như định hải thần châm, củng cố tinh thần không để bọn họ sụp đổ.

Nếu đổi lại khi khác, trạng thái tinh thân và thể xác hiện giờ là một thứ vô cùng tốt với họ. Nhưng giờ đây nó như xiang xích trói buộc cả thể xác lẫn tinh thần, ép buộc bọn họ tiếp nhận nỗi đau tot cùng một cách bị động.

Dù Lôi Chính Pháp "lỡ tay" trong lúc thẩm vấn bọn họ, bọn họ cũng sẽ không sụp đổ, không chết được.

Bọn họ chỉ có thể nhận lấy tra tấn và sự đau đớn ngấm vào xương tủy thế này.

Đây thật sự gọi là...

Muốn sống không được, muốn chết không xong!

Tiêu Thiên phóng ra ý chí võ đạo đã ngầm áo chỉ một điều rằng Lôi Chính Pháp cứ thẳng tay tra khảo.

Ngoài ra, hắn còn nhìn Võ Nguyên Hư, Võ Nguyên Thần và các thần minh Tàng Vũ khác rồi nhoẻn miệng cười tươi, nhẹ nhàng an ủi: "Thật ra Lôi Chính Pháp ra tay trừng phạt các ngươi không phải vì cố tình tra tấn, mà ông đang làm một việc tốt cho các ngươi đấy."

"Suy cho cùng các ngươi đang gánh tội nghiệt trên đầu, tội danh gây ra chiến tranh. Trông thấy máu tươi và sự oán hận trên người các ngươi, không biết các ngươi đã gây ra bao nhiêu tội nghiệt rồi."

"Chỉ có đau đớn mới giúp các ngươi tỉnh ngộ, chỉ khi gặp khó khăn mới giúp các ngươi hướng thiện."

"Những đau đớn mà Lôi Chính Pháp đã mang lại cho các ngươi đều là công đức to lớn, đều là lòng tốt của ông ấy."

Tiêu Thiên dịu dàng, vẻ mặt nghiêm túc, khóe môi nhẹ nhàng giơ lên, nở nụ cười tươi rói.

Những gì hắn vừa nói như gió xuân phơi phới, cả người như tỏa ra ánh sáng công đức vàng óng, giống hệt vị thánh nhân vừa giáng xuống phàm trần.

"Vào thời quá khứ xa xưa, Tàng Linh và Tàng Vũ là một, bây giờ tranh giành đấu đá lẫn nhau đã là tội nghiệt."

"Các ngươi giữ chức vị cao ở Tàng Vũ, chẳng những không sám hối, nghĩ cách ngăn cản mà còn trở thành đồng lõa, tội không thể tha."

"Giờ các ngươi hối cải vẫn chưa muộn lắm, bởi vì quay đầu là bờ."

Tiêu Thiên nói năng trơn tru, liên tục đưa ra các lý do gáng tội cho bọn họ.

Võ Nguyên Hư, Võ Nguyên Thần và thần minh Tàng Vũ im lặng lắng nghe Tiêu Thiên nói chuyện, từ từ rơi vào mơ mang.

Như thể những gì Tiêu Thiên vừa nói có sức thuyết phục kỳ dị, như kéo bọn họ rơi vào vòng xoáy.

Tỉnh thân của Võ Nguyên Hư và Võ Nguyên Thần cứng rắn hơn nhiều, cả hai mở to mắt nghe Tiêu Thiên nói.

Bọn họ run môi, cảm giác tâm cảnh của mình đang dao động.

Quái dị!

Nam nhân trước mặt có vấn đề rất lớn, tại sao hắn có thể khiến người khác chìm đắm trong những gì hắn nói, vô thức nghe theo.

Như thể lời của hắn mới là chân lý trên đời.

Không đúng, đây là cạm bẫy, bọn họ phải vứt những thứ vừa nghe ra khỏi đầu, không được nghe nữa.
Bình Luận (0)
Comment