Chương 1256: Để ta vẽ thêm (2)
Chương 1256: Để ta vẽ thêm (2)Chương 1256: Để ta vẽ thêm (2)
Chương 1256: Để ta vẽ thêm (2)
Không còn cách nào, hắn cần giữ bí mật nguyên do trong đó, không thể nói rõ.
Suy cho cùng, Triệu Ngộ cũng không cách nào chắc chắn rằng Hoàng Vinh Tinh ở trước mặt này thật sự không có vấn đề.
Lỡ như đối phương chính là người ẩn núp trong bóng tối do Tàng Vũ phái tới thì sao?
Nếu mình kể hết chân tướng sự việc ra, chẳng phải là đã tiết lộ kế hoạch, lãng phí nỗi khổ tâm của điện hạ một cách vô ích rồi ư?
Phải biết rằng, các trận pháp sư lúc đầu đều tạm thời đề nghị vào nhà giam, đề phòng nhỡ đâu có chuyện gì bất ngờ.
Hoàng Vinh Tinh nhìn thấy bộ dạng cau mày như thể đang cân nhắc sâu sắc điều gì đó của Triệu Ngộ.
Việc khác thường xảy ra chắc chắn có điều gì khuất tất, Nữ Đế có thể từ hạ giới lên thượng giới, lại còn là cháu gái của bệ hạ, chẳng lẽ lại không biết sự nguy hiểm trong đó.
Thiết nghĩ, đối phương cũng không phải loại người tự đặt bản thân vào chuyện nguy hiểm, dùng chính mình làm mồi nhử, khẳng định là có át chủ bài mới đúng.
Kỳ thật, xét theo nội dung của cấp lệnh huyết sắc, có một vài điểm khá rõ ràng.
Hoàng Vinh Tinh nhìn lại Triệu Ngộ trước mặt, thấy biểu cảm, dáng vẻ của đối phương, hắn cứ cảm thấy đối phương đang che giấu điều gì đó.
"Từ những kinh nghiệm trước đây của Triệu đại nhân, ngươi làm việc trước giờ đều trầm ổn, nếu không nắm chắc, e rằng sẽ không đồng ý để điện hạ làm bừa như vậy." Hoàng Vinh Tinh ngẫm nghĩ, bỗng nhiên nói rõ.
Triệu Ngộ không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng lại rất ngạc nhiên.
Dù gì cũng là người nắm giữ các tin tức khắp nơi ở bên phía Ngự châu, quả là tâm tư nhạy bén.
Tuy nhiên, đây là âm mưu.
Con mồi quá hấp dẫn.
Chỉ cần người bên ngoài không biết nội tình vê Tiêu đại nhân, đương nhiên sẽ buông lỏng cảnh giác.
"Thế này nhé, ta sẽ sửa lại một chút về nội dung trong tin tức." Lúc này, Hoàng Vinh Tinh bỗng nhiên lên tiếng, nhìn về phía Triệu Ngộ trước mặt.
Triệu Ngộ nghe Hoàng Vinh Tinh nói như vậy, sửng sốt một lát rồi nhìn hắn: "Sửa thế nào?”
"Trước khi đến đây, ta có truyền tin lên trên, đồng thời nhắn lại rằng chưa biết tin tức thật giả ra sao." Hoàng Vinh Tinh giải thích sơ qua: "Lần này tới là để điều tra thực hư”"
"Bây giờ đã rõ thực hư, khi trở về báo cáo, ta sẽ diễn tả theo góc nhìn của chính điện hạ."
"Điện hạ nhấn mạnh thân phận và cả công lao của bản thân, khiến người ta có cảm giác giống như điện hạ đang tranh công lao và tranh giành địa vị vậy."
"Dù gì nàng cũng là cháu gái của bệ hạ đến từ hạ giới, mới tới đương nhiên sẽ muốn tạo dựng danh tiếng cho bản thân, điều này lại rất hợp với lẽ thường."
Hoàng Vinh Tinh vừa dứt lời, bên cạnh bỗng truyền truyền đến giọng nói: "Chủ ý này rất hay, nghe cũng khá ổn”"
Lời nói đột ngột khiến Hoàng Vinh Tinh giật mình, lập tức quay đầu nhìn sang một bên.
Không biết từ lúc nào, một nam tử xa lạ đã đứng bên cạnh hắn và Triệu Ngộ, thế mà lực vô hình bao trùm xung quanh hắn lại không hề phát giác, cũng không ngăn cản đối phương.
"... Tiêu đại nhân." Triệu Ngộ thấy Tiêu Thiên không biết từ lúc nào đã đến trước mặt, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán hắn.
Hoàng Vinh Tinh còn ở bên cạnh, Triệu Ngộ cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng.
Trên mặt lộ ra nụ cười, giải thích với người bên cạnh: "Đây là Tiêu Thân Vương Tiêu đại nhân, là phu quân của điện hạ dưới hạ giới."
"Thực lực rất mạnh, cũng nhờ có hắn ở bên cạnh bảo vệ, điện hạ vượt qua rất nhiều nguy hiểm."
Hoàng Vinh Tinh nghe thấy lời này, trên dưới đánh giá Tiêu Thiên một lát, hơi gật đầu.
Ở trong mắt hắn, khí tức mà toàn thân Tiêu Thiên tràn ra vô cùng bình thường, đạt tới cấp bậc tam thập giai.
Thực lực tam thập giai ở thượng giới đã xem như rất cao tương đương với bản thân, khó trách có thể đột phá màn chắn phong tỏa của hắn.
Cách rất gần tam thập lục giai viên mãn.
Sau khi viên mãn chính là cảnh giới vị cách thần minh.
"Có thực lực như thế, nếu có thể tu hành đàng hoàng, nếu tinh tiến một phần nữa, tất nhiên có thể cống hiến cho Tàng Linh chúng ta càng nhiều."
"Dù sao ngươi là trượng phu của điện hạ, ắt hẳn mượn thân phận này đạt được không ít chỗ tốt."
Bên này, Hoàng Vinh Tinh nhìn Tiêu Thiên trước mặt lời nói thấm thía mở miệng: "Thân là người nhà của Nhân Hoàng bệ hạ, thường cần gánh vác càng nhiều trách nhiệm hơn, có lẽ ngày tháng sau này sẽ khá khốn khổ, ngươi phải chuẩn bị tâm lý."
Triệu Ngộ bên cạnh nghe thấy Hoàng Vinh Tinh lại đang chỉ điểm Tiêu Thiên, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, môi run run vươn tay, muốn ngăn cản hắn: "À, Hoàng đại nhân, ngươi..."
"Triệu đại nhân trước đừng vội mở miệng!" Hoàng Vinh Tinh xua tay, kêu Triệu Ngộ đừng vội nói chuyện, nhìn chằm chằm đối phương.
Triệu Ngộ ho nhẹ hai tiếng: "Không phải nói như vậy, Tiêu đại nhân chỉ có thể xem như cháu rể của bệ hạ, không đến nổi..."
"Làm sao không đến nổi, mỗi người có trách nhiệm với nguy cơ của Tàng Linh, đây là đạo lý mà bệ hạ nói." Hoàng Vinh Tinh trừng mắt, nhìn qua Triệu Ngộ: "Triệu đại nhân, ngươi không phải hạng người nịnh nọt, sao hiện giờ biến thành dáng vẻ này."