Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 1258 - Chương 1258: Bí Mật Nhỏ

Chương 1258: Bí mật nhỏ Chương 1258: Bí mật nhỏChương 1258: Bí mật nhỏ

Chương 1258: Bí mật nhỏ

Bụp!

Trán của hai người đập mạnh trên mặt đất.

Sau đó, hình như ý chí võ đạo kia lại kéo đầu bọn họ trở về một chút.

Lại chợt lui về phía dưới, khiến cái trán của bọn họ lần nữa tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Trước mắt bao người, hai người cứ như vậy bắt đầu dập đầu.

"Nếu bọn họ không chịu hối cải, cứ tiếp tục đập như vậy, thẳng đến khi trong lòng lĩnh ngộ, tự nhiên sẽ dừng lại." Tiêu Thiên mở miệng.

Chân mày Triệu Ngộ run run, nhìn hai người, trong ánh mắt tràn ngập đồng tình.

Thật đáng thương.

Thậm chí, Triệu Ngộ cảm thấy đối với Võ Nguyên Thần và Võ Nguyên Hư mà nói, gặp phải cảnh như thế thậm chí có chút tàn nhãn.

Chính cái gọi là công tâm là trên hết, một chiêu này của Tiêu đại nhân đúng là quá tuyệt.

Bản thân kêu hai người bọn họ quỳ gối ở đây, chính là tra tấn to lớn.

Thân là hai trong ba đại hoàng tử của đế quốc Tàng Vũ, lại là cảnh giới vị cách thần minh.

Đối với hai người Võ Nguyên Hư còn có Võ Nguyên Thần mà nói, sinh linh tâm thường đến trước mặt vây xem không đáng để nhắc tới.

Có thể bọn họ của trước kia cũng sẽ không đặt ánh mắt lên người loại người cấp bậc này.

Hiện giờ bọn họ cao cao tại thượng bị Tiêu đại nhân dùng phương thức cực kỳ thô bạo, đánh rớt xuống phàm trần, quỳ gối ở đây cho người ta vây xem tìm niềm vui.

Hành động này đối với bọn họ mà nói, chỉ sợ còn khó chịu hơn chết.

Mà hiện giờ, Tiêu đại nhân lại dùng ý chí võ đạo, khống chế bọn họ dập đầu hành lễ ở đây.

Đối tượng là tôn tại mà trước giờ bọn họ đều xem thường, còn là kẻ địch.

Quả nhiên là sống không bằng chất.

"Hành động này của Tiêu đại nhân quả thật là cao minh." Trong lòng Triệu Ngộ không nhịn được cảm khái.

Giết người không thấy máu, diệt tâm lại thuật tốt nhất.

Thật ra Triệu Ngộ cũng hoài nghi chỉ sợ ba đại hoàng tử này có bí thuật gì, có thể bảo tồn tính mạng.

Bằng không cũng sẽ không dẫn người tiến vào trong Tàng Linh, mạo hiểm như thế.

Triệu Ngộ đưa ra suy đoán như vậy, cũng không phải tùy tiện nói hưu nói vượn.

Mà là thời gian gân đây, hắn thường xuyên đến xem Võ Nguyên Hư và Võ Nguyên Thần, phát hiện bọn họ có lòng muốn chết.

Ví dụ như cố ý kích thích Tiêu đại nhân thêm ý chí võ đạo lên người bọn họ, hoặc là miễn cưỡng đứng dậy phản kháng, muốn tự tuyệt bỏ mình.

Rất đáng tiếc, điều này không có cách nào làm được. Hoặc là miễn cưỡng chọc giận Tiêu Thiên, hy vọng hắn ra tay giết chết bọn họ.

Về phần tại sao Triệu Ngộ quan sát cẩn thận như vậy, mỗi ngày phải đến xem hai vị hoàng tử.

Đương nhiên là thời gian gần đây, phát triển sở thích nho nhỏ mới.

Chỗ heo lánh như phủ Lưu Sơn này, tài nguyên cũng không nhiều, muốn quản lý tốt một phương, ngay cả Triệu Ngộ bản lĩnh không nhỏ cũng phải hao phí không ít tâm lực.

Lúc quá mệt nhọc, phương thức thư giãn của Triệu Ngộ chính là ngâm một bình trà, ngồi ở phủ Tinh Thủ bên cạnh không trung, ngắm nhìn sông núi ở xa xa, nhìn chúng sinh phía dưới cảm nhận khí tức khói lửa.

Hiện giờ, phương thức thư giãn mới mang theo bàn trà che giấu tung tích, đứng trên không, quan sát hai vị hoàng tử Tàng Vũ tiếng tăm lừng lẫy, vẻ mặt tức giận, cực kỳ bi thương lúc bị vây xem.

Sự đau khổ của hai vị này thành nguồn niềm vui của Triệu Ngộ.

Nhất là những dân chúng này mới thật sự có tài, lời trêu chọc nhiều vô kể, nhất là lời của mấy đứa nhỏ càng có thể khiến cảm xúc của hai vị kia gân như sụp đổ.

Có thể nói là thoải mái tới cực hạn, mọi thứ đều do vị đại nhân này mang đến.

"Đúng rồi!" Lúc này, bên cạnh Triệu Ngộ bỗng nhiên lần thứ hai truyền đến âm thanh của Tiêu Thiên: "Pháp môn tu luyện này xuất phát từ Nhân Hoàng à?”"

Triệu Ngộ sửng sốt một chút, không biết Tiêu Thiên đột nhiên hỏi cái này làm gì, nhận lấy sách đối phương đưa qua.

Trên phong bì điển tịch này là thứ mà tiệm sách trên phố lớn ngõ nhỏ đều có bán.

'Công pháp cơ bản tu hành nghĩa vụ chín năm: Tử khí đông lai'

"Không sai, cái này quả thật là Nhân Hoàng đại nhân viết." Triệu Ngộ trả lời vấn đề của Tiêu Thiên, vẻ mặt rất cẩn thận: "Đại nhân, có vấn đề gì sao?"

"Không có vấn đề gì." Trên mặt Tiêu Thiên mang theo nụ cười, yên lặng nhìn quyển sách: "Khó trách lão thân côn ngươi cứ lải nhải, cho nên đây chính là cách kết nối duyên phận sao?"

"Thật sự là tin tức tốt."

Lúc Tiêu Thiên lẩm bẩm, hệ thống Vượng Tài trong không gian thức hải của hắn giật mình.

Xa xa, trong bóng đêm ít ỏi của tâm thần chủ nhân, bỗng nhiên nở rộ hào quang.

Những mảnh vỡ ký ức tâm trạng tiêu cực vẫn giống như sao băng đập xuống.

Chẳng qua một vài mảnh nhỏ hình ảnh trong đó bắt đầu chậm lại, bày ra từng cảnh tượng phía trên.

Nàng nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên của chủ nhân, cảnh tượng thế giới ban đầu của chủ nhân.

Đó là cảnh tượng hắn bị thương ngất đi trên đường, được một lão già nhặt được.

Hình ảnh thay đổi, cũng có cảnh tượng lúc chủ nhân và lão già kia cùng ăn cơm, chỉ là một cái đầu trọc bên cạnh có chút bắt mắt.
Bình Luận (0)
Comment