Vô sự hiến ân cần, không phải kẻ gian trá thì cũng là hạng trộm cắp.
Tiêu Thiên cảnh giác nhìn Lưu Ngạo Thiên, không biết đối phương đang có suy nghĩ gì.
Có nên đánh chết ông ta không nhỉ?
Tiêu Thiên vừa nghĩ vừa nhìn quanh bốn phía, cau mày.
Đáng giận!
Quá nhiều người, không tiện đánh chết ông ta.
“Không được, Tiêu Thiên mày bình tĩnh tí đi! Đối với Đại Viêm, bây giờ Lưu Ngạo Thiên chính là một vị thừa tướng tốt.”
“Giết chết ông ta, triều đình Đại Viêm sẽ sụp đổ, Nữ Đế còn nuôi mày thế nào được?”
Tiêu Thiên tự khuyên nhủ bản thân, sau đó thở hắt ra một hơi nhẹ, cố điều chỉnh tâm trạng của mình.
Còn Lưu Ngạo Thiên phía đối diện thì lại nhìn chằm chằm vào Tiêu Thiên, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Làm gì thế?
Muốn hạ độc xông chết ngươi là cái quái gì chứ? Nếu không phải nữ nhân điên kia, ta cần phải đến lấy lòng ngươi chắc?
Còn nữa, ánh mắt ban nãy của Tiêu Thiên là có ý gì?
Một người thường không có tu vi như ngươi mà dùng ánh mắt muốn giết người để nhìn ta…nghĩ cái quái gì thế?
Nghĩ đến nữ nhân điên kia, Lưu Ngạo Thiên chỉ có thể cứng rắn đè nén lửa giận ở trong lòng, dùng lời hay ý đẹp khuyên bảo: “Thân Vương đã hiểu lầm rồi, ta chỉ lấy giang sơn xã tắc làm trọng thôi.”
“Vài chuyện Thân Vương đã làm gần đây khiến cho ta hiểu được ngài là kiểu người như thế nào. Danh hiệu Thiên Tôn Chí Thiện bám váy này quả là danh xứng với thực.”
Nói đến đây Lưu Ngạo Thiên còn dựng ngón tay cái lên với Tiêu Thiên, thái độ rất chi là chân thành.
Tiêu Thiên không nói gì, kinh ngạc nhìn vị thừa tướng Đại Viêm đang đứng trước mặt.
Hắn có thể cảm nhận được sự chân thành của đối phương. Hình như người này đang thật sự lấy lòng mình, khí tức trên người tản ra cũng đầy vẻ hiền lành.
Nhưng vấn đề là...
Cái gì gọi là danh xứng với thực chứ?
Trước mặt mọi người, sao ngươi có thể... có thể gào cái biệt danh đấy ra hả?
Tiêu Thiên ngẩng phắt đầu lên, nhìn bốn phía. Quả nhiên…Quần thần đều đang cúi đầu, vai còn giật giật.
Nhất là tên khốn kiếp Chung Dương Minh kia, quay người sang chỗ khác thì tưởng ta không biết là ngươi đang cười hả?
Buổi tối luyện công gấp đôi!
Có điều Tiêu Thiên vẫn hơi nghi nghi, nhìn Lưu Ngạo Thiên.
Người này cứ có tí sai sai
Đúng lúc này, thị tòng trong cung hô to: “Vào triều!”
...
Việc nghị sự trên triều trôi qua thuận lợi hơn trong tưởng tượng nhiều.
Bởi vì khi Tiêu Thiên đưa ra việc mình muốn xây dựng viện mồ côi, Lưu Ngạo Thiên thế mà lại ủng hộ rất nhiệt tình.
Thậm chí còn bày ra vẻ: ai không đồng ý thì tỏ thái độ với người đó luôn.
Điều này khiến cho tất cả mọi người đều sợ xanh mặt.
Đến Tử Nhược Yên cũng phải giật nảy cả mình.
Nàng đã chuẩn bị tinh thần tranh luận kịch liệt với Lưu Ngạo Thiên, đối phó với mấy câu soi mói, làm khó của ông.
Kết quả, Lưu Ngạo Thiên lại còn ủng hộ hơn cả nàng luôn.
Trong đại điện Đại Viêm.
Quần thần đã lui hết, đám người Tiêu Thiên, Chung Dương Minh và Chung Lệ Song thì bị giữ lại để bàn bạc.
Không có gì ngoài chuyện: trạng thái lúc nãy của Lưu Ngạo Thiên quá bất thường.
“Gần đây ngươi không làm gì thật à?” Tử Nhược Yên nhìn Tiêu Thiên, vô cùng do dự.
Chẳng có nhẽ… đúng là do gần đây Tiêu Thiên đã làm rất nhiều chuyện tốt nên mới chiếm được sự tán thưởng của Lưu Ngạo Thiên à?
Khả năng này tuy rất thấp, rất rất thấp nhưng không phải là không có.
Dù sao thì mấy năm gần đây, phong cách làm việc của Lưu Ngạo Thiên cũng đã thế này rồi.
Tất cả đều lấy hoàng triều Đại Viêm làm trọng.
Tiêu Thiên lắc đầu: “Ta còn đang cảm thấy rất kỳ quái đây. Cảm giác như vừa ngủ dậy, thái độ của Lưu Ngạo Thiên đã thay đổi hoàn toàn, quay ngoắt 180 độ ấy.”
“Bệ hạ, ngài không thấy đấy thôi. Lúc nãy, đứng giữa triều đình, Lưu Ngạo Thiên mỉm cười với ta, phải nói là vô cùng xán lạn luôn.”
Chung Dương Minh khẽ gật đầu: “Đúng là khác thường thật. Hơn nữa Lưu Thế Mỹ đột nhiên cáo bệnh ở nhà, không biết trong này có dây mơ rễ má gì không.”
“Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, có cái gì thì đỡ cái đó là được.” Chung Lệ Song khoát tay, hào khí vạn trượng.
Tiêu Thiên đưa mắt nhìn sắc trời bên ngoài, nét mặt chợt thay đổi: “Không xong rồi, thời gian không còn sớm nữa, ta phải đi trước đây.”
Nói xong hắn lập tức chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa kêu: “Bệ hạ, buổi chiều ta sẽ trở lại ngự thư phòng với người.”
“Thân Vương, ngài đi đâu, làm gì thế?” Chung Dương Minh ở phía sau, vội vàng hỏi với theo: “Buổi trưa ngài muốn ăn gì thế?”
“Ta đi kiếm tiền. Trưa nay không về ăn đâu!” Tiêu Thiên vừa nói xong đã lướt khỏi đại điện như một làn khói, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Kiếm tiền?
Mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau, kiếm tiền gì chứ?
Chỉ có Tử Nhược Yên là đang tự hỏi: chẳng lẽ dạo này mình cho ít tiền tiêu vặt quá, hắn không đủ dùng à?
Nghĩ ký lại thì gần đây, chi tiêu của Tiêu Thiên đúng là rất nhiều.