Nhất là sau khi hắn mở viện mồ côi, làm việc thiện còn không cho nàng bỏ vốn, không dùng đến số tiền cất trong kho.
Tử Nhược Yên chỉ coi như là đấy lòng tự trọng của nam nhân trỗi dậy nên cũng mặc kệ hắn.
“Có phải là đang mượn cớ không nhỉ? Cho hắn nhiều tiền tiêu vặt hơn một chút là được rồi.” Tử Nhược Yên thầm nghĩ: lúc đó phải cho bao nhiêu mới thích hợp đây?
...
Dinh thự nghỉ hè ở trấn Thanh Viêm, núi Thanh Viêm.
Rầm!
Lạc Nữ Ái đặt một hộp quà đỏ thẫm lên bàn dài, mở nắp bày ra trước mặt Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên nhìn linh thạch rực rỡ muôn màu ở bên trong này, đếm một chút.
Không nhiều lắm, một trăm viên linh thạch trung phẩm, cũng chính là trăm ngàn linh thạch hạ phẩm.
“Đây là ý gì?” Tiêu Thiên chỉ vào hộp quà, không biết Lạc Nữ Ái là có ý gì.
Một tay Lạc Nữ Ái chống cằm, hai mắt nhìn Tiêu Thiên đầy nóng bỏng: “Hôm nay thiếp thân không muốn chỉ tâm sự thôi.”
“Không muốn chỉ tâm sự là có ý gì?” Tiêu Thiên cau mày nhìn chằm chằm hộp quà, đã nhận ra chuyện không đơn giản.
“Thiếp thân muốn chàng cùng ta đi dạo dưới chân núi một chút, vừa trò chuyện vừa thưởng thức phong cảnh trong núi một phen.” Lạc Nữ Ái tiếp tục nhìn chằm chằm vào Tiêu Thiên, khóe môi nhếch lên: “Còn phải muốn tay trong tay.”
“Hồ đồ!” Tiêu Thiên lên tiếng quát khẽ: “Lẽ nào lời ta nói hôm qua, ngươi không nghe lọt tai chút nào à?”
Rầm! Rầm!
Lạc Nữ Ái lấy ra hai hộp quà mới và đặt lên bàn, sau đó tiếp tục lười biếng tựa ở bên mép bàn đá, một tay chống cằm nhìn Tiêu Thiên.
“Tiêu ca ca, tất cả mọi chuyện ngài làm cũng là vì bách tính của Đại Viêm cả.”
“Haizz...” Tiêu Thiên thở thật dài.
Gần đây mình có xây dựng viện mồ côi, hy vọng có thể bao trùm toàn cảnh khắp hoàng triều Đại Viêm.
Cứ như vậy, cô nhi thê thảm không cha không mẹ, mẹ goá con côi người già không có con cái đều có thể có một nơi để sống yên ổn.
Coi như là chấp niệm của mình, cũng là tư tâm của mình.
Có điều tài phú cần có cũng rất kinh người.
Tiêu Thiên hy vọng dựa vào sự cố gắng của mình, kiếm được khoản kinh phí này, hoàn thành việc thiện này.
Chỉ cần không phải chém người, hắn làm cái gì đều được.
Mà lúc này thì có một cơ hội như vậy!
Tiêu Thiên nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện ra hình ảnh của những người đáng thương kia.
Bởi vì cái gọi là.
Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?
Mong sao có được ngàn vạn gian nhà lớn, để giúp cho các hàn sĩ trong thiên hạ đều được vui vẻ mặt mày.
Tiêu Thiên mở hai mắt ra, nghĩa chánh ngôn từ, thấy chết không sờn: “Nói đi, ngươi muốn dắt tay trái, hay là dắt tay phải.”
“Đầu tiên ta nói sẵn trước, chỉ có thể dắt, không thể ôm.”
“Chen lấn khó chịu.”
Lạc Nữ Ái chớp mắt, oán trách: “Đáng ghét, thiếp thân cũng đâu có cố ý đâu.”
Tiêu Thiên thu hồi hộp quà, đau đớn cầm lấy bàn tay nhỏ nhu nhược không xương, đi ra bên ngoài dinh thự.
“Đầu tiên nói trước sẵn, ăn cơm trưa xong ta phải trở về bồi bệ hạ.”
“A? Tại sao phải theo nàng chứ, chàng ở lâu hơn không được à?”
“Làm gì, ngươi lại dạy ta làm việc à?”
“A! Thiếp thân làm sao dám chứ ~”
Lịch Đại Viêm, trời thu, khí trời sáng sủa, ngày 15 tháng 9.
Điểm tâm trong cung vẫn khó ăn trước sau như một, Chung Dương Minh nhắm mắt lại đều làm ngon hơn bọn họ nhiều.
Tử Nhược Yên không hổ là hoàng đế tốt, thế mà cũng có thể ăn được.
Nàng lại cho mình thêm tiền tiêu vặt, lý do là hôm nay trông mình rất có tinh thần.
Làm Nữ Đế chính là tùy hứng, mình cũng muốn sảng khoái bỏ tiền như vậy, nhưng lại luyến tiếc.
Buổi sáng đi tìm Lạc Nữ Ái, không phải nàng nói muốn đi tắm suối nước nóng sao, mình vốn không muốn đi.
Nhưng nàng nói nguyện ý bỏ vốn tăng tiền ăn của viện mồ côi, khiến những người già trẻ nhỏ đáng thương ấy ăn uống phong phú hơn chút.
Đặc biệt là trẻ nhỏ, đang tuổi lớn không thể thiếu dinh dưỡng được.
Không có cách nào, nàng nói có đạo lý, hơn nữa hành động hiến thân vì làm việc thiện cũng không mất mặt.
Uầy, suối nước nóng này vừa trắng vừa to.
Ngâm đến choáng váng đầu, xế chiều lúc đi đến ngự thư phòng lập tức ngủ mất tiêu.
Vượng Tài đã trở về rồi thật tốt quá, chất lượng giấc ngủ lập tức tăng lên rất nhiều đẳng cấp, lần trước vẫn còn mơ thấy chuyện cha nuôi ép mình bảy ngày không ngủ, rất phiền.
Chính là khi tỉnh lại, phát hiện không biết tại sao Tử Nhược Yên lại đứng ở bên cạnh, hình như rất khẩn trương.
Mình hỏi sao mặt nàng đỏ thế, nàng nói ngự thư phòng nóng nực quá.
Buồn cười, nàng cho rằng có thể giấu giếm được mình à?
Sau một hồi luân phiên ép hỏi, mới biết được ban nãy nàng nhìn thấy mình ngủ chảy nước miếng, thấy ngại thay mình nên mới đỏ mặt.
Sờ miệng một cái, hình như đúng là ướt ướt thật.
Đáng giận, thật là mất thể diện!
Lịch Đại Viêm, mùa thu, trời rất nóng, ngày 16 tháng 9.
Lúc đang ra khỏi thành thì gặp Lưu Ngạo Thiên, ông ta nhìn thấy mình thì mỉm cười với mình, cười đến mức vô cùng xán lạn.