Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 130 - Chương 130. Nhật Ký Của Tiêu Thiên

Chương 130. Nhật ký của Tiêu Thiên Chương 130. Nhật ký của Tiêu Thiên

Vẫn còn quan tâm chuyện viện mồ côi của mình, thậm chí chủ động giúp mình đi trình tự trên triều đình, tăng nhanh tiến độ xây dựng.

Ông ta vẫn cười, giọng nói còn rất ôn hòa, ánh mắt càng là lạ.

Mình có chút sợ, cảm giác người này có chút vấn đề.

Buổi tối phải mở ra phong bế cảm quan, nghe trộm xem buổi tôi ông ta có mưu đồ bí mật gì không mới được.

Buổi sáng, Lạc Nữ Ái đưa ra yêu cầu càng thêm quá đáng.

Nàng nói ngày hôm qua bị trặc chân, cần xoa bóp giúp, có thể cho mình thêm một ít phí khổ cực.

Đáng giận quá đi!

Mình đường đường là Thân Vương, cũng không phải chó liếm, vì sao phải ấn chân cho ngươi chứ.

Chỉ bằng chút phí khổ cực à?

Buổi chiều.

Mình đi tìm Chung Dương Minh, cho ông ấy 5 triệu linh thạch, hy vọng có thể xây xong một ít phương tiện kèm theo của viện mồ côi.

Ví dụ như học đường cho những cô nhi, có nghèo đi nữa cũng không thể giáo dục nghèo, khổ đến đâu cũng không thể khổ đứa nhỏ, không phải sao?

Nhưng tên Chung Dương Minh này, luôn là không nắm được trọng điểm.

Vẫn còn hỏi mình số tiền này là ở đâu ra, không phải dùng lao động kiếm được à, còn có thể là ở đâu ra chứ.

Người này đáng ghét thật đấy.

Buổi tối luyện công gấp bội!

Lịch Đại Viêm, mùa thu, trời mưa nhỏ, ngày 17 tháng 9.

Tối hôm qua ngủ không ngon, cái thứ cảm quan này vẫn nên phong bế thì tốt hơn, quá ồn ào.

Đêm khuya thanh vắng cứ nghe được mấy âm thanh không tốt, nhất là lão sắc quỷ Lưu Ngạo Thiên này.

Đến tuổi này rồi mà còn muốn sinh nhi tử, không sợ Lưu Thế Mỹ khổ sở à?

Ngày hôm nay Lạc Nữ Ái có chút được một tấc lại muốn tiến một thước, nói bên ngoài mưa lớn vào phòng trò chuyện.

Như vậy sao được?

Mình cảm thấy vẫn nên giáo huấn nàng cho đúng thì tốt hơn, hai ngày trước quá phóng túng rồi.

Sau khi tiến hành trừng phạt nho nhỏ, thấy dáng dấp hiện ra lệ quang, vui vẻ của đối phương, có chút hối hận.

Đáng giận quá đi, bị lừa rồi, nàng là cố ý để cho mình đánh nàng!

Rất tức giận!

Buổi chiều gặp phải Chung Dương Minh, ông ấy nói tiến độ của viện mồ côi rất tốt, công trình đều đã bắt đầu rồi.

Vấn đề duy nhất, học phủ đã nói lúc trước muốn bao trùm toàn bộ Đại Viêm, tiền không quá đủ.

Vừa vặn lúc Lạc Nữ Ái dụ dỗ mình có bồi cho mình một tí tiền tổn thất tinh thần, mình cho hắn một triệu linh thạch.

Lần này Chung Dương Minh không có hỏi lung tung này kia, chỉ là trong miệng lẩm bẩm canh thập toàn đại bổ gì đó, vẫn còn nói cái gì mà tìm bờ biển kiếm chút nguyên liệu nấu ăn.

Mình rất vui mừng, một đầu bếp không nên có nhiều vấn đề như vậy, thành thành thật thật làm đồ ăn là được.

Lịch Đại Viêm, mùa thu, trời trong xanh, ngày 18 tháng 9.

Tối hôm qua Tử Nhược Yên bỗng nhiên đến cung Thân Vương, hình như việc trên triều đình khiến cho nàng không hài lòng, uống rất nhiều rượu.

Chính là sau đó uống nhiều quá, đi bộ đều đi không vững, cứ ngã lên người của mình.

Không có cách nào, chỉ có thể ôm nàng lưu lại nghỉ ngơi.

Haizz, sau này không thể cho nàng uống rượu được nữa, đô rượu quá kém, dễ hỏng việc.

Hơn nữa, sáng sớm tỉnh lại, phát hiện miệng lại ẩm ướt.

Đáng giận, lại chảy nước miếng rồi, còn bị Tử Nhược Yên tỉnh lại trước tóm gọn nữa chứ.

Thực sự là nghiệp chướng!

Dường như Lạc Nữ Ái nhìn ra phiền não của mình, hỏi mình làm sao vậy.

Do dự một chút, mình vẫn kể cho nàng câu chuyện rất mất mặt này, hy vọng có thể tranh thủ sự đồng tình của nàng, mùa đông sắp tới.

Trẻ nhỏ và người già đáng thương cần quần áo mới.

Nhưng Lạc Nữ Ái rất tức giận, giống như người mất mặt không phải mình mà là nàng vậy.

Nàng vẫn tức giận đang nói các loại nói gở gì đó như ‘Ngươi tới trước thì giỏi lắm à’, ‘Len lén hạ thủ thật là đầy tâm cơ’, ‘Bắt nạt người khác đầu óc không tốt thì chiếm tiện nghi phải không’, ‘Tìm thủ đoạn lấy cớ thật hay’.

Tới đằng sau đó, thế mà lại thừa dịp lúc mình đang ngây ra trộm hôn mình với vẻ mặt tức giận.

Vẻ mặt rất đáng sợ, giống như muốn ăn tươi mình luôn.

Mình bị hù dọa không có né tránh lập tức được.

Đáng giận!

Mình rất không cao hứng bày tỏ, đây là nụ hôn đầu của mình, nàng làm như vậy là không tôn trọng mình.

Kết quả, nàng thế mà còn càng tức giận hơn.

Rõ ràng là nàng chiếm tiện nghi, tại sao còn phải phát giận chứ.

Tâm tư của nữ nhân quá kỳ quái, mình thực sự không tài nào hiểu nổi.

Cuối cùng, nàng bảo ôm nàng đi dạo một vòng trên núi Thanh Viêm là tốt rồi.

Mình nghĩ vừa lúc thuận tiện đi xem đàn heo của mình, cũng không thiệt thòi, đáp ứng.

Hay lắm, mấy ngày không gặp, heo Thanh Viêm to ra gấp bội, mình đều phải ngửa đầu nhìn.

Đàn gà Thanh Viêm bị thả rông cũng cao như ngươi, có thể mổ vỡ đá để tìm đồ ăn.

Núi Thanh Viêm thực sự là bảo địa phong thuỷ, dù sao lớn như vậy, mình muốn nuôi thêm ít thứ ở nơi khác.

Bình Luận (0)
Comment