Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 131 - Chương 131. Nhật Ký Của Tiêu Thiên 2

Chương 131. Nhật ký của Tiêu Thiên 2 Chương 131. Nhật ký của Tiêu Thiên 2

Có điều Lạc Nữ Ái rất kỳ quái, vẻ mặt vẫn luôn rất nghiêm túc, cứ hết nhìn đông tới nhìn tây.

Nhưng núi Thanh Viêm hình như là một bảo sơn thật, sau khi vài chỗ nứt ra thì còn có thể thỉnh thoảng hiện ra kim quang lờ mờ.

Sẽ không phải có đại bảo tàng chứ?

Buổi chiều, ngự thư phòng .

Hình như Tử Nhược Yên thay đổi huân hương, ngửi rất thoải mái.

Mình nhàn rỗi buồn chán nhìn ghi chép của hoàng triều Đại Viêm trong quá khứ, cảm giác thật kỳ quái.

Trong lịch sử hoàng triều Đại Viêm tuy nhiều tai nạn, nhưng mỗi một lần đều sẽ thu hoạch tương đối khá.

Mỗi một lần Man quốc tiến công đều sẽ khiến ranh giới của hoàng triều Đại Viêm mở rộng.

Mỗi một lần Huyết Vân lâu hành động đều sẽ có mấy tên sát thủ chết mất, những sát thủ này đều là thổ hào, tài nguyên bên trong nạp vật giới phong phú đáng sợ.

Còn có Hắc Hồn điện, mỗi lần vùng đất Hắc Hồn bạo phát hỗn loạn, lan đến Nam Cương, đều phải khiến lượng lớn dân chạy nạn dũng mãnh tràn vào, đây không phải là sức lao động à?

Bên trong khẳng định có vấn đề, thế nhưng Huyết Vân lâu và Hắc Hồn điện đều bị tiêu diệt, Man quốc cũng chạy.

Đi đâu hỏi bây giờ?

Nghĩ đi nghĩ lại, mình cũng ngủ mất rồi.

Lần này tỉnh lại phát hiện miệng chảy càng nhiều nước miếng, lại còn ngọt ngọt nữa.

May mà lần này Tử Nhược Yên không nhìn thấy, nàng vẫn đang nghiêm túc phê duyệt tấu chương, thực sự là khổ cực mà.

Còn có, mứt hoa quả làm trên bàn của nàng cũng ngọt quá đi?

Đầu bếp trong cung này, thực sự không được.

Chung Dương Minh nhắm mắt lại cũng có thể làm món ăn ngon hơn.

...

Tiêu Thiên viết xong, sau đó thu quyển nhật ký vào bên trong không gian hệ thống, ngồi trước bàn rơi vào trầm tư.

Hoàng triều Đại Viêm, vì sao lại kỳ quái như thế nhỉ?

“Quên đi, quá mệt mỏi, ngủ thôi...” Tiêu Thiên vừa mới chuẩn bị tắt đèn thì thấy Nữ Đế ưu nhã tôn quý mặc long bào đang đứng ở cửa.

Trong tay, còn cầm rượu Nữ Đế Thanh Viêm.

“Bệ hạ, đô rượu của ngài không tốt mà vẫn còn uống nữa hả.” Tiêu Thiên lo lắng thay đối phương.

Sắc mặt Tử Nhược Yên nghiêm túc, trịnh trọng nhìn Tiêu Thiên: “Trẫm chẳng qua là cảm thấy, một số ngày sau này vẫn luôn cần phải uống rượu, vừa lúc có người uống cùng, luyện đô rượu một chút.”

Giữa không trung trên núi Thanh Viêm.

Một bóng người chắp hai tay sau lưng quan sát phía dưới, ông mặc trường bào đen trắng, tóc buộc cao.

Trong con ngươi có hai khí âm dương lưu chuyển.

Ông có thể nhìn thấy thứ mà người bình thường không thấy được.

Chẳng hạn như...

Khí vận!

Trong mắt ông, những vết nứt trên ngọn núi bên dưới đang không ngừng phóng ra ánh sáng vàng.

Ánh sáng vàng này tỏa sáng lấp lánh, liên kết chặt chẽ với một bóng dáng ở hoàng cung bên trong hoàng thành.

Chẳng qua, người bình thường vốn không thể nhìn thấy ánh sáng vàng này.

“Chu Thiên Kỷ, ngươi thấy được những gì?” Lúc này, một bóng người bước đến từ hư không, đứng lặng bên cạnh ông.

Người tới không ai khác ngoài đương kim thừa tướng Lưu Ngạo Thiên của Đại Viêm.

Nam nhân được gọi là Chu Thiên Kỷ nhíu mày, lắc đầu: “Nhìn từ bề ngoài, có vẻ như thời gian thành thục của Phôi Thai Tiên Thiên đã đến trước thời hạn rồi.”

“Trước thời hạn? Làm sao có thể!” Lưu Ngạo Thiên không thể tin được, nghi ngờ Chu Thiên Kỷ đang nói hươu nói vượn: “Phôi Thai Tiên Thiên sinh ra thuận theo trời đất, một khi thai nghén thành công sẽ trở thành thiên địa chí bảo, cầu mà không được.”

“Phôi thai bảo vật hình thành từ trời đất có thời gian thành thục là cố định, nhanh hơn một phần hay chậm lại một khắc cũng không được.”

Chu Thiên Kỷ cười nhạo: “Ngươi lại không nhìn thấy khí vận thì biết cái gì?”

“Chu Thiên Kỷ!” Lưu Ngạo Thiên híp mắt, nhìn chằm chằm đối phương quát khẽ.

“Làm gì, muốn đánh ta?” Chu Thiên Kỷ vuốt chòm râu, chậc chậc ra tiếng: “Đúng là thực lực của ngươi mạnh hơn ta rất nhiều, nhưng tất cả mọi người đều phong ấn cảnh giới, ai sợ ai chứ.”

“Đương nhiên, nếu ngươi giải phong ấn đánh ta, vậy ta cũng chịu thôi, nhưng ngươi dám không?”

Lưu Ngạo Thiên nghiến răng, quai hàm căng cả ra, nhìn dáng vẻ hèn hạ của người trước mắt này, ông tức nhưng không có chỗ trút giận.

Rộng lượng, khoan dung...

Lấy đại cục làm trọng!

Sau khi tự thuyết phục mình trong lòng, Lưu Ngạo Thiên hừ lạnh: “Ta sẽ nói rõ việc này với Thiên Cơ các của các ngươi, phân biệt thật giả.”

“Cáo trạng à, ngươi cứ việc đi đi, đổi thành người khác đến cũng thế thôi.” Chu Thiên Kỷ nhếch miệng, nhìn chằm chằm phía dưới: “Thời gian phát triển của Phôi Thai Tiên Thiên gắn kết chặt chẽ với thời gian tăng tu vi của Nữ Đế Tử Nhược Yên, đó là việc cố định.”

“Đây cũng chính là chỗ phát sinh vấn đề phiền phức, nàng vậy mà có thể đột phá lúc ở Bắc Cương kia.”

“Việc này sớm hơn hẳn một năm so với thời gian Thiên Cơ các bọn ta tính ra!”

“Quả thực kỳ kỳ quái quái, trừ phi tư chất của Tử Nhược Yên này đột nhiên tăng lên mới có thể xuất hiện tình huống như vậy.”

“Nhưng vấn đề là thể chất huyết mạch của nàng đã đạt đỉnh cao, sao có thể tăng lên nữa!”

Bình Luận (0)
Comment