“Còn có tên Diêm Vương kia, rốt cuộc là kẻ ngu xuẩn đến từ thế giới giới vực nào, làm xằng làm bậy, lại còn Đại Viêm là của hắn, phì!”
“Chuyện đã xong, để các chủ lão nhân gia ông ta nghiền chết cả vực Nam Hoang và hắn là được.”
Chu Thiên Kỷ lải nhải không ngừng, túm tóc mình, dường như đang rất bực tức.
Lưu Ngạo Thiên liếc mắt nhìn đối phương, đây là bệnh chung của đám người Thiên Cơ các kia, thích khống chế mọi thứ trong tay mình.
Một khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn nào đó sẽ lập tức nôn nóng bất an.
“Vậy thì trước thời hạn sẽ tạo thành ảnh hưởng gì?” Lúc này, một giọng nữ tử lạnh lùng truyền tới từ bên cạnh.
Chu Thiên Kỷ và Lưu Ngạo Thiên ngẩng đầu nhìn qua thì thấy một nữ tử mặc quần áo da, mang bốt cao bước đi trên không trung.
“Tông chủ Thánh Ma tông?” Chu Thiên Kỷ nhìn nữ nhân này, dò xét từ trên xuống dưới.
Lưu Ngạo Thiên bên cạnh lại là lắc đầu: “Không phải, là tùy tùng bên cạnh nàng ta, danh hiệu là Lão Nhất.”
“Vấn đề này không phải việc nhỏ, nếu tông chủ của các ngươi đã ở đây thì sao lại không đến?” Chu Thiên Kỷ cảm thấy kỳ quặc: “Còn có chuyện gì quan trọng hơn việc Phôi Thai Tiên Thiên sắp xuất thế trước thời hạn chứ.”
Lão Nhất lạnh lùng nói: “Tông chủ có khách quý, tất nhiên không rảnh tới, việc này để ta tới thương lượng là được rồi.”
“Khách quý?” Khóe miệng Lưu Ngạo Thiên bên cạnh co quắp, quý cái rắm.
Rõ ràng nữ nhân điên kia đang đeo theo tên tiểu bạch kiểm nọ.
Đúng thật là đầu óc có bệnh, vậy mà còn xem trọng một nam nhân tầm thường hơn cả Phôi Thai Tiên Thiên.
Chu Thiên Kỷ lắc đầu, chỉ vào Phôi Thai Tiên Thiên phía dưới rồi nói: “Ảnh hưởng hay không ảnh hưởng, Thiên Cơ các bọn ta cũng chưa từng gặp phải, tuy đã làm loại chuyện tương tự.”
“Nhưng lần này rất đặc biệt.”
“Vẫn chưa thể làm rõ được đến tột cùng dị biến trước mắt này là tốt hay là xấu.”
Nói đến đây, Chu Thiên Kỷ chợt dừng lại, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên: “Vấn đề lớn nhất chính là cái này thời gian thành thục của Phôi Thai Tiên Thiên không xác định được.”
“Không ai biết liệu tốc độ thành thục của nó sẽ tiếp tục gia tăng hay chậm lại, hoặc khôi phục thành tốc độ bình thường hay không.”
“Tóm lại, bất kể như thế nào vẫn tuân theo quy củ cũ, các bên hưởng theo mức đóng góp của mình, sau này đều dựa vào bản lĩnh mỗi người.”
Nói xong, Chu Thiên Kỷ cúi đầu nhìn xuống phía dưới, cảm khái: “Đáng thương cho những kẻ này, mạng sống bị rút ngắn vài năm.”
“Được rồi, xem cũng xong hết rồi, bản thân các ngươi ở đây chơi đùa đi, ta đi trước đây.”
Vừa nói dứt lời, Chu Thiên Kỷ lập tức hóa thành vệt sáng, chớp mắt đã lao về phương xa, biến mất nơi chân trời.
Dõi mắt nhìn theo đối phương rời đi, lúc bấy giờ, Lão Nhất mới quay đầu lại nhìn về phía Lưu Ngạo Thiên: “Gần đây biểu hiện của ngươi không tệ, tông chủ rất hài lòng.”
Nói đoạn, một bình ngọc xuất hiện trong tay Lão Nhất, nàng vung tay ném cho Lưu Ngạo Thiên.
“Đây là thứ gì?” Lưu Ngạo Thiên nhận lấy bình ngọc, nhíu mày hỏi.
“Mắt của con ngươi trị mãi không hết là do có độc, ăn đan dược này rồi sẽ khỏi ngay.” Sau đó, Lão Nhất nói tiếp: “Ý của tông chủ là làm việc tự nhiên hơn một chút.”
“Tiêu Thân Vương không chỉ một lần đề cập qua với tông chủ rằng dạo này ngươi cứ tươi cười như lão già biến thái, làm hắn rất không thoải mái.”
Sau khi thông báo xong, Lão Nhất tung người rời đi, biến mất ngay trước mặt Lưu Ngạo Thiên.
Lưu Ngạo Thiên cầm đan dược, đứng đón gió trên bầu trời, trường bào trên người tung bay phành phạch.
“Ta cười như lão già biến thái hả??”
“Tiêu Thiên, ngươi cái tên **!!”
Núi Thanh Viêm.
Trong suối nước nóng...
“Hắt xì!!”
Tiêu Thiên hắt hơi, cảm thấy kỳ quái: “Không hợp lỳ, ta sẽ không cảm lạnh, chẳng lẽ là có người mắng ta!”
Lạc Nữ Ái đang dựa vào thành suối bên cạnh Tiêu Thiên khẽ cười nói: “Chắc chắn là vì chàng mặc quần áo ngâm trong suối nước nóng này, bản thân ướt sũng bị gió thổi qua nên rét lạnh thôi.”
“Vẫn là nghe thiếp thân, cởi...”
Tiêu Thiên vội vàng ngăn cản, lời ngay lẽ phải: “Giá cả bao nhiêu, phục vụ thế nào, ngươi muốn chiếm hời của ta hả, không có chuyện đó đâu.”
“Huống chi, làm thế này còn có thể đề phòng hiểu lầm.”
“Nếu không mặc quần áo, lỡ như để cho người ta nhìn thấy thì giải thích thế nào cũng không xong.”
“Kỳ quái, sao nước trong suối nước nóng này càng ngày càng lạnh vậy?”
Tiêu Thiên vừa nói xong đã lập tức kinh ngạc phát hiện nước trong suối nước nóng này thế mà đang đóng thành băng!
Không đợi hắn kịp lấy lại tinh thần đã nhận ra mình đang bay lên, là bị Lạc Nữ Ái túm lấy nhảy ra khỏi đó rồi rơi vào suối nước nóng bên cạnh.
“Ái chà chà~ Dù sao cũng là phu quân của ngươi mà, không sợ khiến hắn chết cóng hay sao?” Lạc Nữ Ái che miệng cười khẽ, nhưng trong ánh mắt lại hiện ra vẻ gặp phải đại địch.
Phía đối diện nàng.
Nữ Đế mặt lạnh như sương, một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay nàng, giọng nói nàng lạnh lẽo.
“Chung Linh, Lưu Diễm, trông chừng Thân Vương một chút.”
“Hôm nay trẫm muốn giết người!!!”
???