Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 133 - Chương 133. Ta Mới Không Muốn Tặng Cho Ngươi

Chương 133. Ta mới không muốn tặng cho ngươi Chương 133. Ta mới không muốn tặng cho ngươi

Ma khí trong cơ thể Lạc Nữ Ái chấn động, áo choàng tắm trên người bốc lên khí nóng giúp hong khô nước, nhẹ nhàng khoan khoái, thoải mái dễ chịu.

“Tử bệ hạ nóng giận quá nha.” Lạc Nữ Ái xoắn tóc, khóe miệng khẽ vểnh lên: “Ngươi có bản lĩnh này không?”

Nói đến đây, Lạc Nữ Ái kéo tay áo lên đến, ngoắc tay với Tử Nhược Yên.

Tử Nhược Yên nhếch khóe miệng cười giễu, trường kiếm trong tay nàng chợt vung lên, đâm xuống mặt đất: “Có bản lĩnh hay không, thử một chút là biết ngay.”

Vụt!

Tử Nhược Yên khuỵu chân xuống, cả người xông về phía trước trong tích tắc, dùng tay làm đao chém tới nữ nhân trước mặt này.

Ngón út ngưng kết sương lạnh, lúc huy động còn làm cho cả nhiệt độ trong không khí cũng phải giảm xuống.

Nụ cười quyến rũ của Lạc Nữ Ái vang lên thành tiếng, nàng giơ tay lên trước mặt để đón đỡ.

Ầm!!

Hai cánh tay của cả hai đụng vào nhau, phát ra âm thanh va chạm đáng sợ, lực đạo truyền ra ngoài, mặt đất như thể bị nổ mạnh, cứ thế lún xuống một đoạn.

Lúc này, Lạc Nữ Ái vén vạt áo choàng tắm lên, dùng sức xoay người, đôi chân dài trắng muốt hệt như cây roi dài xé gió quất tới chỗ Tử Nhược Yên.

Tử Nhược Yên không hoảng không vội, hơi nghiêng người, hai ngón tay khép lại như kiếm, truyền kiếm khí lạnh lẽo vào đầu ngón tay, điểm vào chân roi đang đá tới kia.

Lạc Nữ Ái hừ nhẹ, ma khí trong cơ thể phun trào, nhóm lửa trên đùi nàng rồi biến thành ngọn lửa màu tím.

Xèo!!

Băng và lửa giao thoa khiến linh khí và hơi nước bốc lên cuồn cuộn, lơ lửng giữa trên không, che phủ hình bóng hai người vào trong.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, sương mù hơi nước này bị khí kình tựa lưỡi kiếm sắc bén chém ra, để lộ bóng người bên trong.

Hai bóng dáng cao gầy đang giao chiến kịch liệt.

Toàn thân Tử Nhược Yên tràn ngập khí lạnh thấu xương, tạo thành những bông tuyết tung bay giữa trời, nàng lấy hai tay làm kiếm, hoặc chém hoặc vung hoặc đâm hoặc chặt.

Tiến lùi có trật tự, biết co biết giãn, đường đường chính chính, vừa tấn công vừa phòng thủ.

Mà trên người Lạc Nữ Ái đối diện nàng thì không ngừng phóng ra những đốm lửa màu tím lẻ tẻ, khi nàng xoay người, đôi chân dài lúc thì quất tới như roi dài, lúc lại đâm thẳng như rắn lao đến.

Bóng dáng ma quái, liên miên không dứt, thoắt ẩn thoắt hiện, thế tiến công ác liệt.

Họ liên tục giao thủ với nhau, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, cuối cùng đi đến cực hạn.

Tử Nhược Yên hít sâu, một tay tạo thành kiếm chỉ, tay còn lại khẽ vỗ nhẹ, linh khí tung hoành, hóa thành kiếm khí hàn băng bay thẳng về phía trước.

Lạc Nữ Ái cắn môi, dậm chân tiến lên, giơ chân dài lên cao, lòng bàn chân hướng lên trời, sau đó đột ngột đạp xuống, chém ra một đường lửa hình bán nguyệt!

Một lam một tím, một băng một lửa va chạm mãnh liệt, ầm ầm nổ tung.

Bão tố linh khí giống như gió lốc điên cuồng càn quét bốn phía, gần như muốn nhấc cả mặt đất lên.

Chung Linh và Lưu Diễm đã đi tới Tiêu Thiên trước mặt, đồng loạt ra tay ngưng tụ linh khí chắn ngay phía trước để tránh bị tác động.

“Thân Vương, hình như ngài gây ra hoạ rồi đấy ạ.” Toàn thân Chung Linh bùng lên ngọn lửa, ngưng tụ thành kết giới ngăn ở phía trước, lén lút nói với Tiêu Thiên đứng đằng sau.

Vẻ mặt Lưu Diễm bên cạnh ngưng trọng: “Thân Vương, nếu lát nữa bệ hạ muốn chém người, mong người thủ hạ lưu tình.”

“À, đúng đó ạ!” Chung Linh bừng tỉnh, quay đầu nhìn Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên: “...”

“Có điều, Thân Vương, chẳng phải ngài nói buổi sáng đi kiếm tiền mà ạ?” Lưu Diễm cau mày: “Sao lại...”

Nàng đã sớm biết tới suối nước nóng ở núi Thanh Viêm này, hôm nay không vào triều, nàng mới cùng Chung Linh, còn có bệ hạ tới hưởng thụ thư giãn một tí.

Nào ngờ vừa đặt chân đến đây đã nhìn thấy một màn kích thích như thế.

May mà Thân Vương và nữ nhân kia đều mặc quần áo, không thì chỉ e kết cục sẽ càng thêm máu me.

“Ta quả thực đi kiếm tiền, nếu không, ngươi cho rằng tiền cho Chung Dương Minh là lấy từ đâu ra.” Tiêu Thiên thở dài, kể lại đại khái chuyện có liên quan đến Lạc Nữ Ái.

Nghe Tiêu Thiên kể xong, Chung Linh và Lưu Diễm liếc mắt nhìn nhau.

“Phụt phụt...”

“Các ngươi cười cái gì?”

“Không có ạ, chỉ là nghĩ đến chuyện cười mà thôi.” Chung Linh lắc đầu, nói với Lưu Diễm: “Lưu tỷ, ha ha, à thì ha ha ha ha, tỷ cảm thấy bệ hạ có thể thắng không?”

“Ha... Khụ khụ, chuyện này khó nói... Ha ha ha ha ha ha.” Lưu Diễm vừa nói vừa che miệng, nước mắt sắp lăn xuống hai má.

Đây chính là Chí Thiện Nhuyễn Phạn Thiên Tôn đó hả?

Tiêu Thiên nhìn hai người đầy mờ mịt, không biết các nàng đang cười chuyện gì: “Ta kiếm tiền làm việc tốt, các ngươi cười tới vậy là sao?”

Chung Linh và Lưu Diễm nghe Tiêu Thiên nói thế, thực sự nhịn không nổi nữa, đành cười lớn tiếng hơn.

“Thân Vương, ngài kiếm tiền... Thật sự quá vất vả.” Lưu Diễm lau nước mắt, bật ngón tay cái lên với Tiêu Thiên: “Ngài quả đúng là xả thân vì nghĩa, bội phục.”

Chung Linh ở bên cạnh mím môi, híp mắt, điên cuồng gật đầu phụ họa, chỏm tóc đuôi ngựa cao cao kia lung lay lia lịa.

Tiêu Thiên: “...”

Bình Luận (0)
Comment