Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 134 - Chương 134. Ta Mới Không Muốn Tặng Cho Ngươi 2

Chương 134. Ta mới không muốn tặng cho ngươi 2 Chương 134. Ta mới không muốn tặng cho ngươi 2

Ầm!!!

Lúc này, phía trước lần nữa truyền đến động tĩnh cực lớn, khí kình bộc phát đánh tan bụi mù đi hết, làm lộ ra cảnh tượng phía trước.

Hai nữ nhân lui ra sau, đứng ở hai phía đối diện nhau.

“Thực lực không tệ, thỉnh thoảng hoạt động gân cốt một chút cũng khá hay.” Lạc Nữ Ái nghiêng người, hai tay vây quanh trước ngực: “Đáng tiếc, có vẻ hôm nay ngươi không giết người được rồi.”

Tử Nhược Yên cười khẽ: “Trẫm vốn cho rằng ngươi là tiện tỳ ăn vụng, ngược lại không nghĩ tới ngươi thật sự có chút bản lĩnh. Có điều, Tiêu Thiên là người của trẫm, khuyên ngươi đừng nên có những tâm tư nhớ thương dư thừa này nữa.”

“Đương nhiên, có khi trẫm bận rộn việc triều chính, bỏ bê chuyện bầu bạn bên cạnh hắn, miễn cưỡng để ngươi làm tiểu tỳ nữ bưng trà rót nước, hầu hạ phu thê trẫm cũng không phải không được.”

“Tiện tỳ?” Lạc Nữ Ái híp mắt, che miệng cười khẽ: “Ài chà chà, thiếp thân cũng không giống như nữ nhân ngài, lén lút hôn người ta còn lừa người khác là ngủ đến chảy nước miếng, giả thanh cao!”

Σ(⊙▽⊙”???

Tiêu Thiên bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tử Nhược Yên, trợn mắt ngoác mồm.

Biểu cảm của Chung Linh, Lưu Diễm và Tiêu Thiên giống y như nhau.

Mặt Tử Nhược Yên bắt đầu ửng đỏ có thể thấy bằng mắt thường.

“Nói hươu nói vượn, nếu trẫm cần có thể mạnh dạn tới, Tiêu Thiên hắn dám nói gì, cần... cần gì phải hôn trộm?” Mặt mày Tử Nhược Yên đỏ bừng, bỗng chốc vung tay lên, lớn tiếng phản bác: “Hắn chính là hay ngủ chảy nước miếng đấy.”

Chung Linh và Lưu Diễm cùng nhau che mặt, không phản bác được.

Bệ hạ, ngài thế này... giải thích gì vậy ạ.

Người bình thường có mấy ai tin được?

“ y dà, dọa ta một trận, ta đã nói làm sao có thể mà.” Tiêu Thiên vỗ đùi, bày ra dáng vẻ quả nhiên là vậy.

Chung Linh và Lưu Diễm nhìn qua Tiêu Thiên, im lặng thật lâu, sau đó thu hồi ánh mắt.

Xòe rộng hai tay.

Không có gì kỳ lạ, dù sao Thân Vương vốn cũng không bình thường cho lắm.

“Nè, ngươi đừng có được hời mà còn khoe mẽ.” Lạc Nữ Ái có chút khó chịu, nghĩ đến bị nữ nhân này đoạt trước, trong lòng nàng không kìm được lửa giận.

“Chiếm hời, buồn cười!” Tử Nhược Yên cười nhạo, khẽ nhếch cằm: “Tiêu Thiên là phu quân trẫm cưới hỏi đàng hoàng, nào đến lượt ngươi khoa tay múa chân?”

“Trẫm chung chăn chung gối với hắn, chẳng lẽ ngươi cũng có ý kiến?”

Oành!

Nghe nàng nói như thế, đầu óc Lạc Nữ Ái thoắt cái trở nên trống rỗng, hệt như bị nổ tung.

Nàng... Nàng không phải chiếm hời.

Đây là ăn xong chùi mép!!!

“Khinh người quá đáng!” Lạc Nữ Ái gào thét, ngọn lửa màu tím gần như triệt để bao trùm cả người nàng tựa cơn bão xoáy.

Trong chốc lát.

Cốp... Cốp...

Tiếng bước chân thanh thúy, vang dội mà đến.

Đôi bốt đen có hoa văn vàng là thứ đầu tiên bước ra khỏi ngọn lửa màu tím, khoác tấm da đen lên đôi chân dài của nàng, ngọn lửa màu tím biến mất, lưu lại hoa văn hình ngọn lửa màu vàng.

Lớp da kéo dài lên trên bao phủ thân thể của Lạc Nữ Ái, tấm lụa mỏng màu trắng cũng được thêu hoa văn ngọn lửa vàng óng, rơi xuống từ vai rồi phủ trên người nàng.

Mái tóc dài màu tím suôn mượt xõa tung sau lưng, con ngươi màu vàng của nàng tràn đầy kiên định.

Bộp!

Trường liêm (lưỡi hái) bán nguyệt to màu tím đen nhanh chóng xoay tròn trong tay Lạc Nữ Ái, cuối cùng nàng được nàng cầm chắc và vác sau lưng.

“Vất vả lắm ta mới tìm được người mình thích, ta sẽ không tặng cho ngươi, ta mới không muốn tặng cho ngươi!!”

Lạc Nữ Ái đột nhiên phát sinh biến hóa, làm nét mắt Tử Nhược Yên ngưng trọng, nàng bèn vung tay lên rút trường kiếm trên đất ra.

Bụp!

Khoảnh khắc nàng vừa rút trường kiếm lên, bóng dáng Lạc Nữ Ái đã xuất hiện ngay trước mặt.

Lạc Nữ Ái đá nhẹ vào đầu liêm đao bằng gót giày bốt đen trên chân mình, trường liêm bán nguyệt kia lập tức xoay chuyển.

Lưỡi liêm đao huy động kéo theo ngọn lửa màu tím bùng cháy, bổ tới chỗ Tử Nhược Yên.

Con ngươi Tử Nhược Yên co lại, vội vàng nâng cánh tay lên hướng về phía liêm đao đang bổ tới mình.

Khi mũi kiếm được vung lên, hơi nước trong không trung ngưng tụ thành sương lạnh, thân kiếm cũng bị bao phủ bởi những tinh thể băng ngưng kết từ linh khí, tỏa sáng lóng lánh.

Keng!!

Kiếm va chạm với liêm đao, tinh thể băng vỡ nát, dập tắt kha khá ngọn lửa màu tím.

Nhưng sức mạnh đáng sợ trên liêm đao lại truyền vào thân kiếm.

“A!” Tử Nhược Yên kêu lên đau đớn, giày vàng kim dưới chân vỡ vụn, để lộ đôi chân trần ra ngoài, mặt đất dưới chân nàng cũng nứt nẻ sụp xuống.

Nàng lập tức mượn lực, hai chân khẽ khuỵu xuống rồi phóng lên tận trời.

Tử Nhược Yên bay lên cao, hai ngón tay khẽ vuốt thân kiếm, tiếp đến liên tiếp huy động trường kiếm, kiếm khí lạnh giá trút xuống không ngừng như màn mưa.

Bịch!

Lạc Nữ Ái giẫm mạnh mặt đất, ngay sau đó cũng phóng lên trên không, trường liêm bán nguyệt trong tay xoay tròn như cối xay gió.

Binh binh bang bang!

Kiếm khí tinh thể băng đang rơi xuống liên tục bị đánh cho nát vụn, vốn không tạo thành bất cứ tổn hại gì cho Lạc Nữ Ái.

Bình Luận (0)
Comment