Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 135 - Chương 135. Hắn Là Phu Quân Của Ta

Chương 135. Hắn là phu quân của ta Chương 135. Hắn là phu quân của ta

“Cho dù ngươi đã là Nhập Thánh Cảnh cửu trọng, nhưng chung quy chiến lực vẫn không thể đánh đồng với Thánh cảnh thập giai đâu.” Lạc Nữ Ái lao tới trước mặt Tử Nhược Yên, nâng liêm đao trong tay lên cao.

Chặt xuống!

Keng!

Tử Nhược Yên nghiến răng cứng rắn chống đỡ kích này bằng trường kiếm hàn băng trong tay.

Khóe miệng nàng tràn ra máu tươi.

Lực đạo quá lớn, khí kình chấn động xông vào phế tạng.

Ngay cả nàng cũng chẳng thể chịu nổi.

Lạc Nữ Ái nhíu mày, lần nữa huy động trường liêm bán nguyệt bổ tới.

Tử Nhược Yên trên không trung vẫn kiên trì, ánh mắt kiên định, cầm kiếm ngăn trở đòn bổ mạnh mẽ và nặng nề này.

“Ái da da, ngươi phiền quá đi, sao mãi không nhận thua thế hả?” Lạc Nữ Ái nôn nóng bất an, trong tay trường liêm bán nguyệt trong tay điên cuồng chém về phía trước.

Tử Nhược Yên cắn răng không hề lên tiếng, múa trường kiếm kín kẽ như bưng, hết lần này đến lần khác chặn đứng thế công mãnh liệt.

Nhưng suy cho cùng, chiến lực lúc này của Lạc Nữ Ái quá mạnh, không ngừng cắt nát long bào của Tử Nhược Yên, cứ thế làm lộ áo lót trường sam màu trắng của đối phương.

Thậm chí, tay cầm kiếm của Tử Nhược Yên cũng đang run rẩy nhè nhẹ, có chút không cầm nổi nữa.

Nhưng trên gương mặt kia vẫn quật cường nhìn chằm chằm Lạc Nữ Ái, sống chết không tránh né nửa phần, một mực trực diện cứng chọi cứng.

Lạc Nữ Ái cắn môi nhìn Tử Nhược Yên trước mắt, tâm tư phức tạp, cuối cùng thời điểm đang bổ tới thì bỗng vác trường liêm bán nguyệt ra sau lưng.

Nàng nâng chân dài lên cao rồi hung hăng ấn vào bả vai của Tử Nhược Yên.

Đùng!

Tử Nhược Yên văng ngược ra sau hệt như đạn pháo rồi ầm ầm nện trên vách núi đá.

Chung Linh và Lưu Diễm biến sắc, đang muốn lao ra lại bị Tiêu Thiên níu lại.

“Thân Vương, người...” Vẻ mặt Chung Linh thay đổi, nhưng vừa quay đầu lại đã nhìn thấy biểu cảm cực kỳ lạ lẫm của hắn.

Hết sức bình tĩnh, không có loại khí chất không đứng đắn, cũng chẳng có cảm giác là lạ kia.

“Tin tưởng bệ hạ của các ngươi.” Trong giọng nói của Tiêu Thiên tràn đầy tín nhiệm: “Nàng cũng không phải kiểu nữ nhân vừa dễ dàng gục ngã, dễ dàng chịu thua.”

“Lúc nàng bị người ta vạch trần ngay trước mặt vẫn sống chết không chịu thừa nhận, đã thế còn ngoài lạnh trong nóng chơi xấu đổ hết lên người ta nữa mà.”

Chung Linh và Lưu Diễm đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm Tiêu Thiên với dáng vẻ không thể tin nổi.

“Thân Vương, người...”

Tiêu Thiên nháy mắt với hai người: “Ở bên ngoài mà, nên cho nữ nhân một chút mặt mũi.”

Lưu Diễm và Chung Linh cùng ngạc nhiên: “Không phải, Thân Vương người...”

Hai người còn chưa kịp tỉnh táo lại thì đã phát hiện bản thân bị Tiêu Thiên túm cổ áo lôi dậy.

Kế tiếp họ bị đặt ra sau lưng hắn.

“Cứ xem đi...” Tiêu Thiên khoanh tay, nói với hai người Chung Linh, Lưu Diễm đang bày ra vẻ mặt mờ mịt ở đằng sau.

...

Phía trước, Lạc Nữ Ái đáp xuống mặt đất, nhìn xem Tử Nhược Yên đang lung la lung lay đứng dậy từ trong núi đá vỡ vụn trước mặt.

“Tại sao chứ? Ngươi sẽ chết đấy!”

Tử Nhược Yên hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu nhìn Lạc Nữ Ái trước mắt: “Ở một khía cạnh nào đó, trẫm hiểu tâm trạng của ngươi.”

“Nhìn bóng lưng của hắn và nghiêm túc cảm nhận, ngươi sẽ phát hiện dường như hắn rất đau khổ, rất bi thương, hoàn toàn không phù hợp với xung quanh.”

“Nhưng hắn là đồ ngốc, thời điểm đối mặt với người khác chỉ biết luôn luôn cười ngốc.”

Nghe Tử Nhược Yên nói vậy, Lạc Nữ Ái nhớ tới lần đầu hai người gặp nhau trên núi Thanh Viêm.

Nàng đi theo Tiêu Thiên, nhìn bóng lưng tràn đầy hiu quạnh của hắn khi đi trên đường núi

“Đúng vậy, ta thích hắn trách mắng ta, sau đó không có cách nào bắt ta, chỉ đành nở nụ cười bất đắc dĩ.” Con ngươi màu vàng óng của Lạc Nữ Ái nhìn chằm chặp vào Tử Nhược Yên, chậm rãi lên tiếng.

“Cho nên, đêm hôm đó, trẫm...” Tử Nhược Yên nói đến đây lại bỗng khẽ lắc đầu.

Một lát sau.

Tử Nhược Yên ngẩng đầu lên bốn mắt nhìn nhau với Lạc Nữ Ái.

“Ta chuẩn bị trở về hậu điện tối tăm quạnh quẽ kia và một mình nghỉ ngơi giống như thường ngày, ngày mai lại một mình tiếp tục làm việc.”

“Nhưng hậu điện vốn tối tăm ấy giờ đây lại có ánh đèn ấm áp, bên trong viện vắng lặng ngày xưa giờ đã có hắn ngồi bên cạnh nồi đồng nóng hôi hổi, lộ ra một nụ cười xán lạn với ta.”

Khí tức trong người Tử Nhược Yên ào ào sục sôi, linh khí hàn băng trong đó không ngừng tỏa ra ánh sáng vàng.

Oành!!!

Núi Thanh Viêm chấn động, một vòng ánh sáng vàng kim phun trào ra, bay lên không trung rồi chiếu xuống người Tử Nhược Yên.

Ánh sáng vàng triệt để bao trùm cả người nàng trong chớp mắt.

Khí cơ càng ngày càng lan rộng.

Thánh cảnh thập giai!

Lạc Nữ Ái biến sắc, vội vàng thoái lui ra xa phía sau, đôi môi đỏ hơi hé mở, nhìn phía trước với vẻ kinh ngạc.

Vù!

Đôi chân trần trắng như tuyết bước ra trong ánh sáng vàng, theo Tử Nhược Yên thân thể từ kim quang ở trong một chút xíu lôi kéo ra.

Bình Luận (0)
Comment