Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 136 - Chương 136. Rõ Ràng Là Người Tôn Kính Nhất

Chương 136. Rõ ràng là người tôn kính nhất Chương 136. Rõ ràng là người tôn kính nhất

Cột sáng hệt như dòng suối màu vàng kim không ngừng tuôn chảy trên người nàng, trang phục bó sát trắng nõn người bao bọc dáng người thướt tha của nàng.

Áo giáp có hoa văn vàng ánh lên sắc bạc lần lượt gắn kết lên người nàng, để vóc dáng hoàn mỹ của nàng càng thêm lộ rõ.

Ánh sáng vàng lưu chuyển gia trì cho trường kiếm hàn băng, còn đột nhiên mở rộng thân kiếm.

Đối diện.

Lạc Nữ Ái nắm chặt trường liêm bán nguyệt trong tay, toàn thân đột nhiên bùng lên ngọn lửa màu tím lan ra trên lớp da thuộc trong suốt, mái tóc dài màu tím tung bay nhảy múa.

Trận địa sẵn sàng.

Lúc này, Tử Nhược Yên đột nhiên mở hai mắt ra, lấp lóe ánh sáng vàng.

Đôi chân dài dưới váy đan xen, giày chiến trắng như tuyết bước từng bước về phía trước, đi tới bên cạnh đại kiếm vàng kim.

Tử Nhược Yên nhấc đại kiếm vàng kim trên mặt đất lên, trở tay xoay chuyển, cầm kiếm bằng cả hai tay và chĩa mũi kiếm tới trước mặt Lạc Nữ Ái.

Long khí quanh quẩn khắp người nàng, mái tóc dài vàng óng được ánh sáng chiếu rọi, tung bay trong gió.

“Hắn là phu quân của ta, ngươi đừng mơ nghĩ tới chuyện cướp đi hắn!!!”

“Bệ hạ quá ngầu rồi!!!” Chung Linh ở đằng sau nhìn Tử Nhược Yên hệt như nữ Võ Đế phía xa bằng đôi mắt lấp lánh ánh sao, thì thầm lên tiếng.

Lưu Diễm bên cạnh yên lặng cả buổi rồi bỗng nhiên nhìn về phía Tiêu Thiên: “Thân Vương, vừa rồi ngài không cho bọn ta tiến lên là vì đã sớm biết chuyện sẽ diễn biến như vậy ạ?”

“Nếu ngươi nói Lạc Nữ Ái đang trợ giúp Tử Nhược Yên đột phá cảnh giới thì đúng là ta đã biết từ sớm, nhưng ta không rõ chiến giáp đó là sao.” Tiêu Thiên vừa nói vừa nhìn về hướng dãy núi nơi xa.

Hắn có thể nhìn thấy ánh sáng vàng vấn vít nơi đó, đồng thời nó còn liên quan đến Tử Nhược Yên.

“Hả?” Chung Linh kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Thiên: “Thân Vương nói nữ nhân kia đang giúp bệ hạ đột phá cảnh giới ạ?”

Tiêu Thiên nhìn về phía trước và chẹp miệng ra hiệu các nàng nhìn kỹ.

Chung Linh và Lưu Diễm cùng nhìn tới giữa không trung đằng xa, nơi mà ánh sáng vàng lờ mờ ẩn chứa hàn ý đang điên cuồng va chạm với ngọn lửa màu tím.

Bóng dáng hai người giao thoa nhanh đến mức hoa cả mắt, khiến cho người ta đều chẳng thể thấy rõ.

Khí kình chấn động, màu tím sậm và màu vàng kim nhạt va chạm tạo ra ánh sáng chói chang tựa như pháo hoa rực rỡ, sáng ngời óng ánh.

“Quá... quá mạnh, căn bản không hề cùng cấp bậc chiến đấu với lúc nãy nữa rồi.” Chung Linh cố gắng nhìn kỹ động tác của hai người, nhưng rất khó khăn.

“Nếu như vừa rồi nữ nhân kia ra tay với bệ hạ bằng lực loại lượng này, e rằng...” Lưu Diễm cũng có chút nghĩ tới mà sợ, đổ mồ hôi lạnh.

“Không sai, chiến lực Lạc Nữ Ái phát huy mạnh gấp mười so với vừa rồi.” Tiêu Thiên vừa nhìn trái ngó phải, vừa lấy khăn tay ra từ nạp vật giới.

“Nhưng sao lại thế ạ?”

Hai nàng nhìn về phía Tiêu Thiên, các nàng không hiểu tại sao nữ nhân gọi là Lạc Nữ Ái ấy phải giúp trợ bệ hạ đột phá cảnh giới.

“Lạc Nữ Ái vừa ra tay thì ta đã nhìn ra nàng ta cố ý tránh đi những chỗ yếu hại.” Tiêu Thiên lau sạch vết máu trên tay, xung phong làm người hướng dẫn lâm thời: “Cảnh giới của Tử Nhược Yên tăng lên quá nhanh.”

“Linh khí trong cơ thể bành trướng nhưng đều vô ích, Lạc Nữ Ái liên tục xuất kích là đang mài giũa và tác động nhằm trợ giúp nàng rèn luyện lượng lớn tăng vọt, cuối cùng thăng hoa tiến cấp.”

“Tâm tư của nàng ta rất đơn giản, không gì ngoài cảm thấy rằng chỉ cần đánh thắng được Tử Nhược Yên thì nàng ta sẽ cướp được ta, vô cùng ngây ngô.”

“Sau đó, nàng ta trợ giúp Tử Nhược Yên tinh luyện linh khí để tăng cảnh giới ngay trong quá trình đánh với đối phương, xem như lấy việc cướp đi ta để bù vào.”

“Nào ngờ Tử Nhược Yên không chỉ tiến cấp mà còn xuất hiện một bộ chiến giáp, làm cho chiến lực của nàng nhảy vọt đến trình độ này.”

“Nàng cũng không phải kiểu người chịu thua, cũng không biết sẽ đánh thêm bao lâu nữa.”

Chung Linh và Lưu Diễm nhìn Tiêu Thiên đầy hoảng sợ, không thể tin nổi.

Lẽ nào vị trước mắt này bị đổi thành người khác rồi?

Sao ngài có thể hiểu biết nhiều vậy!

Tại sao bình thường người...

Chung Linh còn chưa kịp lấy lại tinh thần, bỗng chốc ngạc nhiên mở miệng: “Thân Vương, người... sao trên tay người toàn là vết máu không thế?”

Lúc này, Lưu Diễm mới nhận ra Tiêu Thiên đang dùng khăn tay lau máu tươi dính trên tay.

“Dãy núi Thanh Viêm do ba mươi chín ngọn núi lớn tạo thành, hình như có một số người đang ẩn náu ở đó.” Tiêu Thiên tập trung ánh mắt vào trận chiến giữa hai nữ nhân không trung chiến đấu, chậm rãi xoa tay: “Động tĩnh chiến đấu bên này đã thu hút một vài người bí ẩn.”

“Dựa vào khí tức, hai mươi bảy người đang lén lút tới gần này đều có khí tức và cảnh giới không khác Tử Nhược Yên là bao, đều là Thánh cảnh.”

Tiêu Thiên nói thế làm cả Chung Linh và Lưu Diễm đều sợ hãi hoảng hốt.

Bình Luận (0)
Comment