Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 137 - Chương 137. Rõ Ràng Là Người Tôn Kính Nhất 2

Chương 137. Rõ ràng là người tôn kính nhất 2 Chương 137. Rõ ràng là người tôn kính nhất 2

Ẩn náu bên trong dãy núi Thanh Viêm?

Hai mươi bảy người đều là Thánh Cảnh?

Từ khi nào mà cường giả Thánh cảnh thập giai giống cải trắng quá vậy.

“Thế nên, Thân Vương người...”

“À...” Tiêu Thiên gật nhẹ đầu, sắc mặt âm trầm, khóe miệng nhếch lên: “Lúc đang nói chuyện với các ngươi, ta thuận tiện di chuyển tốc độ siêu cao qua đó xử lý.”

“Có lẽ bởi vì tâm trạng không tốt, không lựa chọn kỹ phương thức xử lý nên làm bẩn tay.”

Chung Linh mím môi, một phát túm lấy Lưu Diễm đang không dám thở mạnh kéo qua bên cạnh.

Giờ phút này, Tiêu Thiên trước mặt các nàng...

Rất đáng sợ.

Đặc biệt là biểu cảm âm trầm ngoài cười nhưng trong không cười kia, còn có khí tức nguy hiểm đang tràn ra, khiến cho người ta không rét mà run.

[Chủ nhân, ngài hãy tỉnh táo lại, nơi ngài đang ở không phải vị diện Trái Đất duy độ siêu cao.]

[Việc cha nuôi ngài điều động người vây giết chỉ là chuyện trong sự tình, những người này chỉ là thế lực sát thủ lạ lẫm.]

Hệ thống Vượng Tài đã biến thành giọng nói của thiếu nữ ngọt ngào lên tiếng nhắc nhở, vang vọng trong thức hải của Tiêu Thiên, cảm giác mát lạnh cũng dâng lên.

Mà trong chớp nhoáng này, Chung Linh và Lưu Diễm lập tức cảm nhận được không gian tĩnh mịch bốn phía phảng phất như đã khôi phục lại nhiệt độ ban đầu.

Cảm giác đáng sợ trên người Tiêu Thiên đã không còn sót lại chút gì.

“...” Tiêu Thiên lau trán, thở dài rồi quay đầu nhìn hai người Chung Linh, Lưu Diễm, lộ ra nụ cười xán lạn quen thuộc: “Thật xin lỗi, đầu óc có chút ngờ ngác, nghĩ tới một số chuyện không hay.”

“Hù các ngươi sợ rồi à?”

Chung Linh và Lưu Diễm lắc đầu lia lịa như trống bỏi, bày tỏ bản thân hoàn toàn không bị hù dọa.

Tiêu Thiên thở hắt ra, bước tới đỡ hai người đang quỳ trên mặt đất lên.

Thật sự là tình cảnh đám người ẩn trong núi Thanh Viêm kia kéo tới rất giống chuyện lúc trước nên đã kích thích đến hắn.

Thấy Tiêu Thiên đã bình thường trở lại, Chung Linh và Lưu Diễm mới thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may Thân Vương không phải kẻ địch.

Xem ra, quả thực không thể để cho Thân Vương ra tay, nếu không kích thích đến hắn thì đúng là đáng sợ.

Chung Linh vội thoát ra khỏi chủ đề này, nàng nhìn hai người còn đang chiến đấu giữa không trung: “Thân Vương, đến lúc đó làm sao tách được bệ hạ các nàng ra đây ạ?”

“Ta tự có diệu kế, trước hết không cần phải để ý, để các nàng đánh đến sảng khoái đi.” Tiêu Thiên chấn vỡ khăn tay, khoanh tay nhìn trên không.

Nội tâm thì lên tiếng.

“Vượng Tài, cảm ơn.”

Trong không gian thức hải, hầu gái mang tất đen nhẹ nhàng xoa đầu của linh hồn Tiêu Thiên trong lòng.

[Đừng khách sáo, thưa chủ nhân tôn kính.]

Không trung.

Trận đấu vẫn đang tiếp diễn.

Tử Nhược Yên hệt như nữ Võ Đế hàn băng ánh vàng, chỉ cần nàng vung tay, Băng Long vàng kim sẽ gầm lên và cuồn cuộn lao tới.

Trường long băng tinh màu vàng bay lượn hướng về phía trước giữa không trung, ầm ầm đụng vào người Lạc Nữ Ái.

Ngọn lửa tiêu tán, mà Tử Nhược Yên cũng đâm một kiếm ra.

Phập phập!

Thân kiếm rộng lớn xuyên thẳng qua thân thể Lạc Nữ Ái, máu tươi chảy ra từ vết thương.

“Đần độn!” Tử Nhược Yên sửng sốt, vội vàng rút trường kiếm ra: “Tại sao ngươi không né tránh?”

Phừng!

Đúng lúc này, hình bóng trước mặt nàng thình lình hóa thành hư ảo, cuối cùng tan vỡ thành những đốm lửa màu tím.

Một bàn tay mảnh khảnh đột nhiên nhô ra từ sau lưng Tử Nhược Yên, khẽ vuốt mặt nàng: “Ai da ~ Ngươi đang quan tâm ta đó ư?”

“...” Khóe miệng Tử Nhược Yên co rút, linh khí hàn băng màu vàng trong cơ thể chấn động, đánh văng Lạc Nữ Ái đang vuốt ve mình.

“Ai cho ngươi đụng chạm bừa bãi!” Mặt Tử Nhược Yên đỏ bừng, hung dữ nhìn chằm chằm Lạc Nữ Ái.

Lạc Nữ Ái vác theo trường đao bán nguyệt, dựng thẳng ngón út lên với Tử Nhược Yên: (ˉ▽ ̄~)~~

“Nhỏ quá đi!”

Gân xanh nổi đầy trán Tử Nhược Yên, nàng nâng trường kiếm lên, thẹn quá thành giận chém tới: “Trẫm cũng không phải bức tường như tiểu nha đầu Chung Linh kia, nhỏ chỗ nào!!!”

Bên dưới.

Tiêu Thiên suýt nữa đã sặc nước bọt của chính mình, hắn quay đầu nhìn Chung Linh.

Chỉ thấy tiểu cô nương mặc chiếc váy đỏ rực này đang nhìn lên trên không với nét mặt mờ mịt.

(o??□?`o)

Người làm nàng tổn thương sâu sắc nhất lại chính là người mình tôn kính nhất.

Chung Linh chợt nhớ tới cái gì, quay phắt sang nhìn Tiêu Thiên.

“Ngươi nhìn ta làm cái gì, tuy so sánh với bạn cùng lứa tuổi thì ta lợi hại hơn rất nhiều, nhưng tiếc rằng.” Tiêu Thiên lắc đầu, nhìn hai nữ đang đánh nhau trên bầu trời: “Đối tượng cạnh tranh của ngươi là tuyển thủ cấp quan trọng và tuyển thủ cấp không phải người đấy.”

“A a!!” Chung Linh không kiềm chế được nỗi lòng, vung quyền về phía Tiêu Thiên

Đáng tiếc, trán của nàng bị một ngón tay của Tiêu Thiên chặn lại, căn bản là không đánh trúng đối phương được, dáng vẻ vương bát quyền thuần túy là đánh trúng vào không khí.

Lưu Diễm ở bên cạnh cũng ôm đầu, dở khóc dở cười.

Bình Luận (0)
Comment