Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 138 - Chương 138. Áo Da Hay Là Áo Lụa

Chương 138. Áo da hay là áo lụa Chương 138. Áo da hay là áo lụa

“Thân Vương, ta vẫn còn phải nhắc nhở một chút, còn đánh tiếp như vậy thì sợ rằng sẽ chọc tới phiền toái không cần thiết.” Lúc này Lưu Diễm mở miệng lần nữa, nhắc nhở Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên lại ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Có vẻ như hai nàng đã xả cơn tức gần hết rồi, phương thức chiến đấu của họ đều bắt đầu xảy ra thay đổi, có ý muốn hạ tử thủ về phía ngực của đối phương.

“Ta nhìn thêm một lát nữa, chớ nóng vội.” Tiêu Thiên ra hiệu cho Lưu Diễm thoải mái, thả lỏng tinh thần, không nên quá khẩn trương: “Loại chuyện ngăn cản chiến đấu này đối với ta quá dễ dàng.”

Lưu Diễm nhìn Tiêu Thiên trầm mặc một lúc lâu.

Nàng xem như là thấy rõ rồi, Thân Vương căn bản là tặc muốn chết!

Có điều, thực lực của Thân Vương khủng bố như vậy, ngăn lại bệ hạ và nữ nhân kia đúng là rất dễ dàng.

Dựa theo suy đoán của nàng, Thân Vương hẳn là sẽ trực tiếp di chuyển với tốc độ siêu cao, trong nháy mắt đánh ngất xỉu hai người đi.

Tiêu Thiên chắp hai tay sau lưng, đứng ở phía dưới nhìn hồi lâu, cuối cùng hoạt động gân cốt một phen: “Không sai biệt lắm, đã đến lúc ngăn cản các nàng rồi.”

Lưu Diễm và Chung Linh đã sớm hóa đá bên cạnh quay phắt sang nhìn Tiêu Thiên.

Tới rồi!

Thân Vương lại muốn thể hiện ra thực lực đáng sợ của rồi.

Tiêu Thiên hơi điều chỉnh vẻ mặt, hết sức nghiêm túc chăm chú, vọt thẳng về phía trước.

Trên đường chạy tới, Tiêu Thiên là vừa chạy vừa phất tay, trong miệng càng lớn tiếng kêu to: “Dừng tay, các ngươi dừng tay lại, đừng đánh nữa, các ngươi đừng đánh nhau nữa.”

Chung Linh, Lưu Diễm: “...”

Đay... đây là biện pháp của Thân Vương à?

Giữa không trung, Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái vốn gần đụng vào nhau, bên tai lại vang lên giọng nói của Tiêu Thiên, họ đồng thời ngừng lại.

Cự kiếm hai tay màu vàng và trường liêm bán nguyệt màu tím đậm chỉ thiếu một chút xíu xíu nữa thôi là sẽ đụng vào nhau.

Hai nàng cúi đầu nhìn lại, phát hiện Tiêu Thiên đang lo lắng chạy về phía bọn họ.

Có vẻ như là chạy quá gấp, Tiêu Thiên có chút vụng về lảo đảo một cái, trượt chân ngửa người sắp ngã về phía sau.

“Tiêu Thiên!” Sắc mặt Tử Nhược Yên thay đổi kịch liệt, kiếm vàng trong tay nháy mắt hóa thành lưu quang nhập vào bên trong cơ thể, biến mất không thấy gì nữa.

Mà thân hình nàng thì vọt mạnh lên, trong khoảnh khắc đã đi tới bên cạnh Tiêu Thiên, đưa tay bắt lấy tay của đối phương.

Phía trên, bởi vì chuyện trận pháp cổ trước đây nên biết Lạc Nữ Ái thực lực của Tiêu Thiên có vẻ như không kém, vì vậy đầu tiên là bất ngờ tại sao đối phương lại ngã xuống.

Mà khi nàng phản ứng lại thì đã muộn rồi.

“Ngươi... Ngươi... Ngươi lại đánh lén!!” Lạc Nữ Ái kêu lên thành tiếng, vội vã hóa thành tử quang lao xuống phía dưới, đi tới bên kia ôm lấy Tiêu Thiên.

“Hả?” Sắc mặt của Tử Nhược Yên túm lấy tay Tiêu Thiên vô cùng khó coi nhìn chằm chằm Lạc Nữ Ái phía đối diện.

“Hừ!” Lạc Nữ Ái lạnh lùng hừ, ôm Tiêu Thiên chặt hơn nữa, vô cùng có ý khiêu khích.

Tiêu Thiên cứ như vậy chạy đến, trong lòng âm thầm cảm khái.

Nam nhân chọn quần áo, nhất định phải chọn cho đúng.

Nếu như là áo da thì cảm giác sẽ hơi lạnh lẽo chút, thế nhưng rất trơn tru, sáng bóng rất sáng, trông rất xinh đẹp.

Thế nhưng áo lụa thì sao? Tuy hiệu quả cách nhiệt không tốt, nhưng rất ấm áp, cảm quang vô cùng tơ lụa.

“Quần áo không dễ mua, mà đã mua thì mua hai bộ một lần.” Tiêu Thiên thở dài.

Nghe thấy tiếng lầm bầm của Tiêu Thiên, hai nàng đồng thời cúi đầu: “Ngươi nói cái gì?”

Ánh mắt Tiêu Thiên nhìn Tử Nhược Yên bị ngăn cản chỉ có một nửa khuôn mặt, lại nhìn thoáng qua Lạc Nữ Ái bị ngăn cản chỉ còn lại phần trán.

Hắn có chút đáng tiếc: “Suối nước nóng đều bị các ngươi đánh nhau làm biến mất rồi, sau này không thể ngâm nước được nữa.”

Nghe đến suối nước nóng, sắc mặt Tử Nhược Yên trong nháy mắt đen lại, buông tay ra đứng dậy: “Suối nước nóng cơ đấy, trẫm thì lại nghĩ, không bằng ngươi ngâm cả đêm luôn đi, tối nay đều không cần trở về cung Thân Vương luôn.”

“Lưu Diễm, để hắn ở nhà cũ của ngươi, dừng lại ở trấn Thanh Viêm đừng đi nữa.”

Lưu Diễm nơi xa nghe thấy lời Tử Nhược Yên nói, biến sắc.

Nhà cũ của mình chính là ở trấn cũ của trấn Thanh Viêm, đã sớm hoang phế rồi, bệ hạ nghiêm túc thật đấy à?

“Bệ hạ, nồi lẩu buổi tối làm sao bây giờ?” Tiêu Thiên vội vã hô về phía Tử Nhược Yên.

Tử Nhược Yên cũng không quay đầu lại, nắm chặt hai tay: “Trẫm tự ăn!”

Tiêu Thiên nhìn Tử Nhược Yên đưa lưng về mình, nghẹn họng nhìn trân trối, quay đầu lại nhìn Lạc Nữ Ái: “Chuyện này, chuyện này, vậy ngươi...”

“Ai da, thiếp thân chợt nhớ tới buổi tối còn có chuyện, hình như không thể chiêu đãi Tiêu Thân Vương được rồi.” Lạc Nữ Ái bỗng nhiên buông lỏng tay, mặc cho Tiêu Thiên nằm trên mặt đất: “Tiêu Thân Vương có thể hỏi hoàng đế bệ hạ người ta nha, dù sao cái gì cũng đều là nàng trước!!!”

Nói đến nơi này Lạc Nữ Ái nghiến răng nghiến lợi, hất mái tóc dài màu tím nện bước chân dài nghênh ngang rời đi.

Bình Luận (0)
Comment