“Quay về hoàng thành!” Tử Nhược Yên quay đầu lại nhìn Lạc Nữ Ái còn chưa đi xa, lạnh lùng hừ, quát lớn với Chung Linh: “Buổi tối không cho phép Tiêu Thiên ở Chung phủ, đi!”
Nói xong, Tử Nhược Yên lập tức phóng lên cao, hóa thành kim quang biến mất ở nơi xa.
Mà bên phía Lạc Nữ Ái thì giày bó điểm xuống mặt đất, thân hình quỷ biến mất khỏi nơi này.
Sau khi hai bên đều đã đi xa, Chung Linh và Lưu Diễm mới đi đến trước mặt Tiêu Thiên.
“Thân Vương, bên phía nhà cũ...” Lưu Diễm thở dài, việc này náo lớn rồi đây.
Chung Linh cũng là bất đắc dĩ nhìn Tiêu Thiên: “Thân Vương, hình như ngài đã làm hư rồi.”
“...” Tiêu Thiên ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn ý cười ở trong mắt hai người, lắc đầu nói: “Các ngươi không hiểu không trách các ngươi, thế nhưng muốn cười thì cứ việc cười đi, bộ dạng các ngươi nghẹn cười như vậy làm ta nhìn càng khó chịu.”
“Phụt... Ha ha ha ha...”
Vào đêm.
Khu vực trấn cũ của trấn Thanh Viêm, rất nhiều kiến trúc đều đã sứt mẻ không chịu nổi.
Nhà cũ của Lưu Diễm xem như là một trong số ít cái được bảo tồn hoàn hảo.
Tiêu Thiên quét tước sạch sẽ căn phòng, sắp xếp bàn ghế gọn gàng sau đó nằm xuống trên chiếc giường bên cạnh, hai tay gối ở dưới đầu.
[Chủ nhân tôn kính, có cần tôi mở ra hình thức trợ ngủ không ạ?]
“Không cần, ngày hôm nay ngủ trễ chút.” Sau khi Tiêu Thiên nói xong thì nhắm hai mắt lại, hô hấp bắt đầu nặng nề, trong nháy mắt ngủ luôn.
Khi hắn ngủ chưa được bao lâu, cửa phòng bị linh khí màu vàng nhạt mang theo ý lạnh bao vây, lặng yên không tiếng động mở ra.
Tử Nhược Yên mặc bộ váy lụa trắng thêu hoa văn rồng vàng, mím môi đi vào trong phòng.
Mái tóc dài màu vàng óng nhạt đổi màu sau khi thăng cấp sáng sủa mượt mờ dưới sự chiếu rọi của ánh trăng.
Nàng vẫy tay một cái, đồng nồi và nguyên liệu nấu ăn của món lẩu khi ăn chung với Tiêu Thiên cũng đã được lấy ra từ bên trong nạp vật giới, sắp hàng chỉnh tề ở trên bàn dài.
“Phù...” Tử Nhược Yên khẽ thở ra một hơi, đi tới bên cạnh trên giường đất, nhìn Tiêu Thiên đã ngủ với hơi thở nặng nề bình ổn, tay nắm chặt góc áo.
Cuối cùng, nàng vẫn cúi người xuống.
Dường như đã nhận ra động tĩnh, Tử Nhược Yên vội vàng đứng lên lui về phía sau, đi tới bên cửa sổ chắp hai tay sau lưng nhìn ánh trăng phía ngoài.
Một lát sau, lúc này nàng mới xoay người, nhìn Tiêu Thiên mơ mơ màng màng tỉnh lại.
“Kì quái, tại sao ta lại chảy nước miếng rồi?” Tiêu Thiên liếm láp miệng, mơ mơ màng màng lẩm bẩm: “Thơm quá đi, thậm chí có nồi lẩu nữa, lẽ nào ta chảy nước miếng đều là do mùi thức ăn cả à?”
Tử Nhược Yên đứng bên cạnh cửa sổ nghe thấy lời Tiêu Thiên nói, hai mắt sáng ngời, xoay người lại.
“Thì ra là thế, trẫm vẫn còn kỳ quái tại sao ngươi ngủ một giấc lại chảy nước miếng, hiện tại cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân, suy nghĩ cẩn thận thì cũng rất bình thường thôi, ai bảo ngươi ham ăn như vậy chứ?”
Tiêu Thiên ngồi trên giường vỗ đùi thật mạnh, bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là thế, thì ra là như vậy à?”
Ngay sau đó, hắn giống như là phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt ngớ ra nhìn Tử Nhược Yên.
“Bệ hạ, sao ngài lại ở đây?”
Nhìn Tiêu Thiên vẻ mặt mờ mịt đang tỉnh tỉnh mê mê nhìn mình, Nữ Đế không có hé răng, chỉ là ngón tay đang chắp sau lưng xoắn hết vào nhau.
“Dáng vẻ ngơ ngác đáng yêu thật đấy!!”
Nhìn Tử Nhược Yên đứng ở đó, nhìn mình chằm chằm vẫn không nhúc nhích.
Tiêu Thiên nhẹ giọng gọi: “Bệ hạ, trên mặt ta có thứ gì đó à?”
“Ừ? A... Khụ khụ...” Sự hoảng loạn lóe lên một cái trong mắt Tử Nhược Yên rồi biến mất, nắm tay ở trước miệng ho nhẹ hai tiếng.
“Không có gì, trẫm chẳng qua là cảm thấy, ngươi thân là Thân Vương chính cung, coi như là mặt mũi của Đại Viêm, trong ngầm thì không sao cả, nhưng trước mặt người bên ngoài thì vẫn nên chú ý dáng vẻ một chút, không nên vẻ mặt dại ra, không ra thể thống gì.”
Nói xong, Tử Nhược Yên còn trịnh trọng gật đầu như thật.
“Chuyện này đúng là ta đã không cân nhắc đúng.” Tiêu Thiên chợt hiểu ra, vẻ mặt lập tức là nghiêm trọng hẳn lên.
“Trẫm không có khiến ngươi phải xụ mặt bây giờ.” Nhìn thấy đối phương bỗng nhiên nghiêm mặt, Tử Nhược Yên vội vàng nói.
Tiêu Thiên kỳ quái nhìn Tử Nhược Yên: “Thế nhưng vừa nãy rõ ràng bệ hạ...”
“Không phải trẫm nói, trong ngầm thì không sao cả à?”
“Nhưng lúc trước bệ hạ nói...”
“Câm miệng!!”
“Vậy...” Tiêu Thiên mím môi, dáng vẻ ngơ ngác, ngồi ở đó không lên tiếng.
Tử Nhược Yên mặt lạnh, hết sức nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiêu Thiên, dáng vẻ như là rất tức giận.
Thế nhưng Tiêu Thiên tập trung tinh thần, thị lực lập tức xuyên mặt bàn, thấy rõ ràng vị Nữ Đế đại nhân sắc mặt nghiêm túc phía đối diện đang vui vẻ túm tay.
Thật lâu về sau, lúc này Tử Nhược Yên mới hài lòng thu hồi ánh mắt.
“Trẫm vốn dĩ không muốn tới, thế nhưng suy nghĩ kỹ càng, đường đường là Hoàng Đế Đại Viêm, sao có thể tự mình động thủ được?”