Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 140 - Chương 140. Bệ Hạ Ăn Ngon Không

Chương 140. Bệ hạ ăn ngon không Chương 140. Bệ hạ ăn ngon không

“Huống chi, trẫm cũng không phải là người có lòng dạ nhỏ mọn gì, nhưng trách phạt là tránh không khỏi.”

“Bữa lẩu tối nay, chỉ cho ngươi đút trẫm ăn, không được tự động đũa!”

Tiêu Thiên nhìn dáng vẻ Tử Nhược Yên mặt ngoài thì bình tĩnh, trên thực thùy tai là đỏ ửng lên, cố nén cười, chắp tay nói: “Nữ Đế đại nhân của ta xin hãy yên tâm, bảo đảm cho ngài ăn cực kỳ ngon miệng.”

Tử Nhược Yên mới vừa gật đầu chuẩn bị nói gì thì phát hiện Tiêu Thiên cầm bát đũa, đặt mông ngồi xuống ghế bên cạnh mình.

“Ngươi...” Tử Nhược Yên mấp máy môi, nhìn Tiêu Thiên gần trong gang tấc, toàn bộ lỗ tai đều đỏ bừng: “Ngươi ngồi gần như vậy để làm gì thế?”

Vẻ mặt Tiêu Thiên nghiêm túc: “Bệ hạ, ngài xem ngồi xa thì không tiện cho lắm, lại còn dễ làm văng tung tóe nước dùng ra khắp mọi nơi nữa.”

“Ngộ nhỡ lúc ta đút cho bệ hạ, bởi vì cách xa nên chiếc đũa mất thăng bằng, thức ăn đã được xiên xong rơi xuống ở trên bàn bất kính đối với ngài lại chỉ là chuyện thứ yếu.”

“Quan trọng là lãng phí thức ăn, thì có lỗi với các bách tính đã cực khổ lao động cỡ nào chứ.”

“Bệ hạ ngài cảm thấy thế nào?”

Tử Nhược Yên chớp mắt mấy cái, dáng vẻ như vô cùng chấp nhận: “Trẫm cũng thấy thế, lẽ ra... lẽ ra nên như vậy.”

Hai người, cứ như vậy ngồi sát gần nhau.

Tiêu Thiên nấy xong thịt cuốn nhiều cay mà đối phương thích ăn nhất, không có vội vã đưa qua, ngược lại là đặt ở bên miệng nhẹ nhàng thổi thổi.

Tử Nhược Yên ngồi bên cạnh nhìn hành động này của Tiêu Thiên, nuốt nước miếng một cái, bàn tay dưới bàn nắm chặt.

Tiêu Thiên thổi trong chốc lát, một tay đỡ phía dưới, tay kia thì đưa đến.

“Bệ hạ, hãy há mồm nào, a ~”

Hai gò má Tử Nhược Yên nổi lên rặng mây đỏ, ăn thịt cuốn nhiều cay được đưa đến bên miệng, tinh tế nhấm nuốt.

Vị vừa lúc, độ ấm thích hợp.

“Ăn ngon không?” Tiêu Thiên nở một nụ cười sáng lạn với Tử Nhược Yên, hỏi.

Tử Nhược Yên chật vật dời ánh mắt ra khỏi khuôn mặt của đối phương, khẽ hừ hai tiếng: “Cứ như vậy đi, dù sao mới ăn một ngụm như thế, trẫm đâu đã nếm ra mùi vị gì?”

“Bệ hạ chờ một lát, sẽ xong ngay thôi.” Tiêu Thiên lập tức đáp ứng, đổ hết đồ ăn vào nồi để nấu chín.

Tử Nhược Yên nhìn Tiêu Thiên vội vàng như vậy, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

“Bệ hạ, lại nếm thử xem mùi vị thế nào?”

“Coi như cũng được.”

“Cái này thì sao?”

“Cũng miễn cưỡng đi.”

Lạch cạch.

Tiếng chiếc đũa rơi xuống đất vang lên, nét mặt Tiêu Thiên đầy tự trách, chợt vỗ đùi: “Đáng giận, sao ta lại vụng về như thế chứ, làm rơi cả đũa luôn rồi, đến cả chút chuyện nhỏ hầu hạ bệ hạ này mà cũng không làm được!”

“Việc nhỏ mà thôi, không cần tự trách mình như thế.” Nhìn thấy khuôn mặt tự trách ấy của Tiêu Thiên, Tử Nhược Yên nhẹ nhàng vỗ vai hắn, trấn an lên tiếng.

Vẻ mặt Tiêu Thiên khổ sở nhìn đồ ăn đã nấu chín trên bàn: “Tay ta thì bị bẩn rồi, cũng không thể lấy tay đút cho người ăn được đúng không?”

“Không sao, trẫm...” Tử Nhược Yên vừa nói, vừa chuẩn bị lấy bộ đồ ăn dự bị ở bên trong nạp vật giới ra.

“Có cách rồi, ta dùng miệng để đút không phải là được à.” Tiêu Thiên vỗ đùi, nhìn Tử Nhược Yên với gương mặt mau mau khen ta đi: “Bệ hạ, ta thật đúng là một tiểu quỷ nhanh trí.”

Động tác lấy đồ vật của Tử Nhược Yên chợt khựng lại, quay phắt đầu nhìn Tiêu Thiên.

Trên bàn, cách làm món thịt cuốn nhiều cay mà Tử Nhược Yên thích nhất vô cùng đơn giản, chính là quấn một lớp thịt quanh quả ớt cay mạnh bằng ngón út.

Mà Tiêu Thiên thì đang nhẹ nhàng cắn một đầu của quả ớt cay mạnh, ngẩng đầu rồi đưa về phía Tử Nhược Yên.

“...”Bàn tay dưới bàn của Tử Nhược Yên siết lại thật chặt, lần đầu tiên bước chân lên chiến trường, lần đầu tiên bắt đầu tranh quyền với Lưu Ngạo Thiên trước đây, nàng chưa từng khẩn trương như vậy bao giờ.

“Không sao đâu, thật ra thì hắn rất ngây ngốc, không hiểu về phương diện này.”

“Có cái gì mà phải khẩn trương chứ, trẫm chính là hoàng đế đấy.”

“Cặp đũa rớt, tay bị dơ, dùng miệng để đút hợp tình hợp lý mà, hơn nữa... A ~~” Tử Nhược Yên kêu lên một tiếng đau đớn, trừng lớn hai mắt.

Tiêu Thiên lui trở về, giơ ngón tay cái lên hướng phía Tử Nhược Yên: “Bệ hạ, ăn ngon không!!”

“Cũng cứ như vậy đi, bình thường thôi.” Tử Nhược Yên nghiêng đầu đi, ánh mắt lại đang tỏa ra ánh sáng.

Cảm giác này...

Hoàn toàn khác với lúc len lén!!!

Tiêu Thiên nhìn dáng vẻ nói một đằng làm một nẻo của Tử Nhược Yên, cười trộm lắc đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Ở góc độ này, hắn có thể thấy rõ ràng mặt trăng tròn sáng trong ở bên ngoài.

Mặt trăng ở vực Nam Hoang này phải lớn hơn địa cầu rất nhiều, ánh trăng cũng càng sáng ngời, chiếu lên khí nóng đang bốc lên hôi hổi.

“Ánh trăng này, không tệ nhỉ...” Tiêu Thiên nhìn ngoài cửa sổ, không nhịn được lầm bầm lên tiếng.

Trong quá khứ hắn rất khó có được sự im lặng ngồi bên nồi lẩu, nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, hưởng thụ sự tĩnh lặng vào lúc ban đêm như thế này.

Bình Luận (0)
Comment