Tử Nhược Yên nghe thấy giọng nói của Tiêu Thiên, cũng quay đầu sang, nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ.
“Thật là không tệ.” Tử Nhược Yên nhẹ giọng phụ họa.
Bốn phía rất an tĩnh, ngọn lửa dưới đáy nồi kêu lên xèo xèo, nước dùng trong nồi sôi ùng ục ùng ục.
Tử Nhược Yên mím môi, tay chống trên ghế hoạt động từng chút từng chút một, lặng yên tới gần hướng phía Tiêu Thiên.
Lúc này.
Dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, bỗng nhiên có một bóng đen chạy tới cực nhanh.
Ngay sau đó, thân thể đầy đặn mặc bộ váy màu tím đậm xoay người một cái đã tiến vào trong phòng từ trước cửa sổ.
“Tiêu ca ca, thiếp thân mang theo rượu ngon, chúng ta...”
Giọng nói quyến rũ câu nhân chợt dừng lại.
Lạc Nữ Ái nhảy cửa sổ vào, trong lòng chính ôm một vò rượu, nụ cười tươi kiều mỵ trên mặt đột nhiên cứng ngắc.
Rầm!
Lạc Nữ Ái đi tới bên bàn, đặt mạnh vò rượu lên trên bàn, môi đỏ mọng khẽ nhếch, tức giận nói: “A, sao đồ bánh bao nhỏ nhà ngươi lại ở đây vậy?”
“Vấn đề này, trẫm cũng rất muốn biết nữa, đồ bò sữa nhà ngươi!”
“Tóc vàng chết tiệt ngươi nói cái gì thế?”
“Trẫm đang nói ngươi đấy cái đồ lông tím!”
Bộp!
Hai vầng trán dí vào nhau, hai cặp mắt màu vàng óng lóe lên ánh lửa ở giữa.
Tiêu Thiên bụm mặt...
“Nghiệp chướng mà!”
Đầu của hai nữ nhân đụng vào nhau, ánh mắt như điện.
"Thật kỳ lạ, không phải Hoàng Đế giận dữ, không cho phép Tiêu ca ca hồi cung qua đêm ư?" Đôi môi đỏ mọng của Lạc Nữ Ái nhếch lên, châm chọc lên tiếng: "Còn cố ý căn dặn người khác không cho phép quay về Chung phủ, làm cả nửa ngày là vì gặp mặt riêng tư ở nơi này à?"
"Rốt cuộc là Hoàng Đế, Đế Vương tâm thuật, sâu không lường được."
Tử Nhược Yên lạnh mặt, hừ nhẹ: "Dù sao cũng hơn những người cố ý đổ thừa không đi nghe lén người khác nói chuyện, còn nói cái gì mà buổi tối có chuyện, đúng không?"
"Chuyện buổi tối của ngươi chính là lén lút đến tìm nam nhân của trẫm à?"
"Chậc chậc, nhưng theo như tình hình mà thiếp thân hiểu rõ, người chỉ lấy Tiêu ca ca ra làm bia đỡ đạn thôi đúng không?" Lạc Nữ Ái nghiêng đầu, bẻ ngón tay nhắc tới: "Lưu thừa tướng vừa mới cầu thân cho con trai, đêm đó người sẽ thành thân, gạt quỷ à!"
"Mặc kệ hắn có phải là bia đỡ đạn hay không, ngay từ lúc hắn vào cung, sống là người của trẫm, chết là ma của trẫm." Tử Nhược Yên vung tay lên, chỉ vào Lạc Nữ Ái, sau đó tát một cái: "Lên mặt cho ai xem vậy, giỏi lắm à?"
" y da, người..." Lạc Nữ Ái che ngực, khó tin nhìn lấy Tử Nhược Yên: "Cẩu hoàng đế, ta không để yên cho người đâu!"
"Nữ lưu manh, ngươi làm gì, dừng tay lại cho trẫm?"
Bên cạnh, Tiêu Thiên trợn mắt há mồm nhìn hai người họ đánh nhau.
Nhìn không chuyển mắt, tập trung tinh thần, quá sợ hãi, hít một hơi khí lạnh.
Đặc sắc!
Cuối cùng, hai người họ đều có kết cục tóc tai bù xù, tạm thời hòa nhau.
"Nếu đánh tiếp như vậy, nhất định sẽ không có kết quả." Lạc Nữ Ái kéo váy sam lụa trắng ở trên ngươi, cau mày.
Tử Nhược Yên quấn váy bào màu đỏ tía, sửa sang lại mái tóc dài: "Thế nào, ngươi có cao kiến gì?"
"Đấu võ không được thì đấu văn!" Lạc Nữ Ái nói, vỗ vò rượu bên cạnh, khiêu khích ngoắc ngón tay: "Đấu rượu, người dám không, Tử màn thầu?"
"Nực cười, trẫm sợ ngươi chắc?" Trong lúc Tử Nhược Yên nói chuyện, cũng vung tay lên, nạp vật giới trên tay chợt lóe.
Đùng!
Một vò rượu đập lên trên mặt bàn.
Tử Nhược Yên hừ nhẹ, hất cằm lên: "Trộn lại uống, ngươi dám không, Lạc bò sữa."
"Chơi thì chơi, ai sợ ai chứ?"
"Đến đây!"
Hai người họ nói xong, đồng thời vung tay lên, đẩy nồi lẩu sang một bên.
Sau đó, bên trong nạp vật giới chợt lóe, hai hàng chén lớn đã được xếp chỉnh tề.
Hai người họ đồng thời dùng bàn tay trắng nõn mở nắp đậy ra, linh khí ma khí giao thoa, nước bên trong vò rượu bay lên, giao nhau hòa vào giữa không trung, cuối cùng rơi xuống trong hũ.
Tử Nhược Yên vung áo bào tím, trừng mắt nhìn Tiêu Thiên: "Tiêu lang quân!"
Lạc Nữ Ái hất lụa trắng, liếc về phía Tiêu Thiên: "Tiêu ca ca!"
Hai người họ nói xong thì thu hồi ánh mắt, nhìn nhau, trong mắt bắn ra hoa lửa.
Tử Nhược Yên: "Rót rượu!"
Lạc Nữ Ái: "Rót rượu!"
Tiêu Thiên: "..."
Tiêu Thiên có thể làm gì được chứ?
Chỉ có thể nghe lời hai bà cô này thôi!
Mùi rượu xông vào mũi, Tiêu Thiên nhanh chóng rót rượu trong vò ra đầy chén.
"Đạo lý đi trước đến sau, trẫm cho rằng đặt ở đâu đều nghe được." Tử Nhược Yên bưng chén lên, uống một hơi cạn sạch.
"Vậy sao, nhưng thiếp thân lại biết một đạo lý khác, là đi sau vượt trước!" Lạc Nữ Ái nói xong, bưng chén rượu lên, hơi ngửa đầu.
"Trẫm khuyên ngươi một câu, dưa hái còn xanh không ngọt."
"Sao người biết là không ngọt, lỡ như ngọt thì sao?"
Bên này hai người họ, ngươi một lời, ta một câu, cả hai vừa giận, vừa uống.
Hai vò rượu, dựa theo cách uống của hai người họ, không qua bao lâu đã nhìn thấy đáy.
Nhưng dù là Tử Nhược Yên hay là Lạc Nữ Ái, mặt của hai người họ đều không đỏ cho lắm.