"Không ngờ tửu lượng của ngươi không tồi." Tử Nhược Yên hừ nhẹ.
Lạc Nữ Ái bẻ cổ: "Người cũng không kém."
"Tiếp không?" Tử Nhược Yên nói xong, nạp vật giới chợt lóe lên ánh sáng, trên mặt đất bên cạnh trực tiếp xuất hiện hơn tám vò rượu.
Lạc Nữ Ái buộc mái tóc dài sau đầu thành đuôi ngựa cao cao, sau đó vung tay lên, trên mặt đất cũng xuất hiện tám vò rượu: "Chơi!"
Lại giống như trước đó, bắt chước làm theo, nước rượu trộn lẫn nhau.
Lần này, hai người họ không chào hỏi Tiêu Thiên nữa, mà trực tiếp đổi cách khác.
Bọn họ bước ra khỏi phòng, đi đến viện tử ở bên ngoài.
Hai người họ không sử dụng linh khí, mà thuần túy là tỷ thí chiêu thức.
Ai thua một chiêu thì uống một ngụm.
Chiêu thức trên tay Tử Nhược Yên bất phàm, công phủ trên đùi của Lạc Nữ Ái rất cao, hai người họ lập tức đánh đến túi bụi ở trong viện.
Ai thua một chiêu thì trực tiếp xách vò rượu lên uống một ngụm.
Sau đó!
Ở phía cửa phòng, Tiêu Thiên ngồi trên bậc thang nhìn phong cảnh đẹp đẽ đặc biệt ở trong viện, chìm vào suy tư.
Bản thân chung quy vẫn là bị gạt, Tử Nhược Yên ba chén đã ngã, lúc này đã uống đến mấy vò rượu.
Kết quả còn có tới có lui với Lạc Nữ Ái?
Hơn nữa, Tiêu Thiên còn thắc mắc một vấn đề.
Lạc Nữ Ái ôm rượu đến tìm mình là có ý gì, hơn nữa mùi rượu này rất nồng đậm, say lòng người.
Nếu là như vậy thì thôi.
Nữ Đế đại nhân của ta ơi, bên trong nạp vật giới của ngươi sao cũng có rượu nồng độ cao vậy?
Ngay cả chén rượu cũng chuẩn bị sẵn.
Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái à, hai người rốt cuộc muốn làm gì?
Ngay lúc Tiêu Thiên suy nghĩ thì tiếng khóc phía trước đột nhiên khiến hắn tỉnh táo lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện hai người họ không ra tay nữa, mặt còn hơi đỏ, lắc nhau ngồi ở bên đó.
"Ta... cha ta đã mất tích rồi, mẫu thân cũng không thấy đâu, ngươi thảm bằng ta không?" Tử Nhược Yên đấm vào ngực Lạc Nữ Ái, run rẩy không thôi: "Ngươi còn đoạt Tiêu lang quân của ta!"
"Cha mẹ người tốt xấu gì cũng có thể sống sót, nhưng cha mẹ ta thì sao? Bọn họ đã đánh chết đối phương rồi!" Lạc Nữ Ái nức nở, cầm lấy tay của Tử Nhược Yên: "Người không thể nhường Tiêu ca ca cho ta ư."
"Đại ca của ta chết trận rồi!"
"Mấy ca ca của ta đều chết hết rồi!"
"Nhị ca của ta cũng mất rồi!"
"Mấy tỷ tỷ của ta cũng mất luôn rồi!"
Hai mắt của Tử Nhược Yên đẫm lệ, mơ màng nhìn Lạc Nữ Ái nửa ngày, đột nhiên đưa tay sờ đầu của đối phương: "Hình như ngươi thảm hơn ta một tí."
"Ta... ta..." Lạc Nữ Ái vươn tay kéo Tử Nhược Yên vào lòng, ôm đầu nàng khóc rống lên.
Sau khi hai nữ nhân này sỉn thì ôm nhau khóc thút thít, bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi.
"???"
Tiêu Thiên bên cạnh hoàn toàn mơ màng.
Đây là tình tiết gì vậy!
Hai người đang làm gì thế, đấu coi ai thảm hơn à?
Tiêu Thiên đứng dậy đi đến bên cạnh hai người họ, hơi mở ra cảm giác quan thì phát hiện hai người này thực sự uống say ngủ như chết.
"Áp lực của các ngươi cũng lớn đó." Tiêu Thiên lắc đầu, hành động này của hai người họ là phát tiết áp lực trong lòng.
Hắn theo hai cô nương ngốc này, theo một ý nghĩa nào đó, cũng thuộc cùng một loại người.
Tiêu Thiên đi lên phía trước, vươn tay nhấc hai người họ lên khỏi mặt đất, một bên một người, kẹp phía dưới nách, đi vào trong phòng.
Sau khi nhẹ nhàng đặt hai người họ lên trên giường thì hắn xoay người rời khỏi căn phòng đi dọn dẹp viện.
Tiêu Thiên xé không gian ra, sau khi ném mấy vò rượu và rác vào bên trong, thì chống nạnh ngắm nhìn bốn phía.
"Ừm, sạch rồi!" Tiêu Thiên hài lòng gật đầu, trở về phòng.
Vừa vào phòng, Tiêu Thiên đã giật mình.
Trên giường, Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái giống như bạch tuộc, ôm lấy đối phương, nằm ngáy lớn tiếng.
Sợi tóc màu tím và vàng trộn lẫn lại với nhau, ánh trăng ngoài cửa sổ rọi lên trên người bọn họ, chiếu vào khuôn mặt đẹp đẽ có biểu cảm điềm tĩnh đó, khóe miệng còn chứa đựng nụ cười nhạt.
Cứ như giây phút này, hai người họ chìm đắm trong giấc mộng đẹp vô ưu vô lo.
"Đúng là..." Tiêu Thiên lộ ra nụ cười dịu dàng.
Mặt trời lên cao, ánh nắng sáng ngời ấm áp từ ngoài cửa sổ xuyên vào trong phòng, chiếu lên hai bóng người xinh đẹp trên giường.
Lúc này, tư thế ngủ của hai nữ nhân có thể nói là cực kỳ chật vật.
Lạc Nữ Ái nằm nghiêng, một chân đè nặng lên người Tử Nhược Yên, hai tay ôm cổ đối phương không chịu buông.
Về phần Tử Nhược Yên?
Thật ra nàng nằm rất nghiêm chỉnh, chẳng qua là tay để không đúng chỗ, thứ đang nắm cũng hơi sai sai.
Tựa hồ mơ thấy cái gì, tay Tử Nhược Yên bỗng bóp mạnh.
“Ưm...” Lạc Nữ Ái theo bản năng hất văng tay Tử Nhược Yên ra, mơ mơ màng màng mở mắt.
“Hừ...” Tử Nhược Yên không thoải mái xoay người, mí mắt rung động, mông lung nhìn về hướng đối diện.
Không biết từ lúc nào, hai người xoay người dựa vào nhau.