Vèo!
Gần như là trong nháy mắt, cả hai đã hoàn toàn tỉnh táo, ngồi bật dậy. Hai người không hẹn mà cùng che miệng, trừng mắt nhìn đối phương.
Sau đó, lại đồng loạt xoay đầu, nhổ xuống mặt đất.
“Phì! Phì! Phì!”
“Nữ lưu manh nhà ngươi, bóp…ta thì thôi đi, còn hôn nữa!” Lạc Nữ Ái tức giận hét.
Tử Nhược Yên nghẹn đỏ mặt, giọng điệu hờn dỗi: “Rõ ràng là ngươi hôn ta, người ác cáo trạng trước hả?”
“Ta liều mạng với ngươi, con nhãi Tử bánh bao này!”
“Ây dô, mụ Lạc bò sữa này, trẫm sợ ngươi chắc?”
Trên giường, hai nàng tiếp tục đánh đấm, không ai phục ai.
“Mới sáng sớm mà tinh thần đã hăng hái thế à?” Tiêu Thiên mở cửa phòng, vừa đi vào đã bị một màn hương diễm trước mắt làm cho kinh ngạc, đứng đơ tại chỗ.
Ba người mắt to trừng mắt nhỏ, im lặng nửa ngày.
“Ta... ta xuống dưới, chờ các nàng ăn sáng.” Tiêu Thiên nói xong lập tức quay đầu bỏ chạy, không để cho hai người bất kỳ cơ hội phản ứng nào.
Trong phòng im lặng hồi lâu, Lạc Nữ Ái đột nhiên dựa sang bên cạnh, nhíu mày nói với Tử Nhược Yên: “Vừa rồi Tiêu ca ca hư thật đấy, nhìn chằm chằm vào thiếp thân không chịu rời mắt~”
“Biết nói đùa quá ha, rõ ràng là trong mắt Tiêu lang quân chỉ có trẫm. Vẫn xin người nào đó đừng tự nghĩ mình tốt đẹp quá.” Tử Nhược Yên hừ nhẹ một tiếng, kéo lại y bào.
“Tự tin thái quá không tốt đâu, ai lại thích nhìn bánh bao chứ?”
“Hôm nay trẫm phải xé nát cái miệng con bò sữa này mới được!!”
Hai bóng người xinh đẹp lại dây dưa triền chiến đấu với nhau, đánh đấm cực kỳ kịch liệt.
Bên cạnh khung cửa, nửa cái đầu của Tiêu Thiên bỗng chậm rãi ló ra, đôi mắt phát sáng lấp lánh, không thèm chớp luôn.
Sau nửa canh giờ.
Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái đều đã thay quần áo dự phòng trong nạp vật giới, thành thật ngồi ăn mì trong viện.
Rõ ràng là mì trắng nước trong nhưng hương vị lại dễ khiến người ta say mê vào trong đó, không thể tự kềm chế.
Hai nàng luôn đối chọi gay gắt, giờ cũng tạm rơi vào trạng thái hòa bình, yên tâm ăn uống.
“Mì Tiêu ca ca nấu ăn ngon thật.” Ánh mắt Lạc Nữ Ái sáng quắc, nhìn chằm chằm Tiêu Thiên.
Tử Nhược Yên cũng kinh ngạc nhìn về phía hắn: “Tiêu lang quân, tay nghề này của ngươi không thua Chung thúc tí nào đâu!”
“Biết một chút, biết một chút thôi.” Tiêu Thiên khoát tay, ý bảo hai nàng khiêm tốn tí đi: “Chỉ cần các nàng thích, ta cũng rất vui.”
Lạc Nữ Ái đã ôm bát lớn, bắt đầu uống canh. Cả khuôn mặt như ụp luôn vào trong bát, bị che khuất hết.Tử Nhược Yên buông đũa, cảm thấy tò mò: “Nếu đã như thế, sao Tiêu lang quân còn phải bảo Chung thúc nấu cơm, sao không phải đích thân xuống bếp.”
“Đồ ăn người khác nấu lúc nào cũng thơm hơn mình làm.” Tiêu Thiên trả lời vấn đề của Tử Nhược Yên xong, lại quay đầu nhìn về phía Lạc Nữ Ái: “Người ăn chậm thôi, trông có ngốc không cơ chứ.”
“Không ai cướp với ngươi đâu!”
Lạc Nữ Ái buông bát, đưa lưỡi liếm sạch chút canh đọng bên khóe miệng. Đối mặt với lời trách cứ của Tiêu Thiên, nàng lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Thiếp thân biết rồi.”
“Hừ!” Tử Nhược Yên ở bên cạnh lạnh lùng hừ một tiếng rồi bưng bát lên, đổ canh hết vào trong miệng. Sau khi làm một hơi húp sạch, nàng nhướng mày với Lạc Nữ Ái.
Tiêu Thiên ngồi đấy, nhìn xong cũng đơ hết cả người.
Đây là kiểu hiếu thắng kỳ quái gì vậy?
“Nếu... Trẫm... Khụ khụ, nhớ không nhầm ngươi không cha không mẹ, cũng không huynh đệ tỷ muội nhỉ?” Lúc nói đến đây, mặt Tử Nhược Yên có chút ửng đỏ.
Tuy hôm qua say rượu nhưng với tu vi của hai nàng, cẩn thận hồi tưởng thì vẫn có thể nhớ được đã xảy ra chuyện gì, không đến mức quên sạch.
Lạc Nữ Ái nhớ tới chuyện đêm qua, cũng có chút ngượng ngùng.
Mất mặt quá đi...
Sao lúc đó hai nàng có thể ôm ấp, an ủi nhau, còn khóc chung nữa chứ?
“Ngươi ở lại trong cung đi.” Lúc này, Tử Nhược Yên bỗng nhiên mở miệng nói.
Tiêu Thiên chợt quay đầu, không thể ngờ được mà nhìn Tử Nhược Yên: “???”
Lạc Nữ Ái cũng giật mình nhìn đối phương, sau đó che miệng cười khẽ: “Chẳng lẽ người đang đau lòng cho thiếp thân à?”
“Sao...sao có thể chứ! Sao trẫm có thể đau lòng cho con bò sữa chết tiệt nhà ngươi hả?” Tử Nhược Yên quay đầu đi, không đối nhìn vào Lạc Nữ Ái.
“Trầm chỉ cảm thấy nếu thả ở ngoài cung, nói không chừng ngươi sẽ chạy đi quyến rũ Tiêu lang quân.”
“Nếu ở trong cung, ngay dưới mí mắt của trẫm thì có cho ngươi cũng chẳng làm nên trò trống gì, không ăn vụng được.”
“Đúng thế, không phải là trẫm quan tâm ngươi cô đơn một thân một mình đâu.”
Tiêu Thiên ở bên cạnh che mặt, có chút bất đắc dĩ.
Bệ hạ ơi là bệ hạ, người dễ hiểu quá luôn á!
“Nói như vậy, thiếp thân sẽ không khách sáo nữa.” Lạc Nữ Ái nói xong, chớp mắt với Tiêu Thiên.
Ý khiêu khích rõ rành rành!
“Đến đây đi, trẫm sợ ngươi chắc?” Tử Nhược Yên vỗ bàn, nhìn chằm chằm vào Lạc Nữ Ái đang đứng đối diện: “Nếu muốn tranh, đường đường chính chính mà làm.”
"Nếu ngay cả chút tự tin này mà trẫm cũng không có thì sao có thể làm hoàng đế Đại Viêm được chứ."