Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 144 - Chương 144. Ai Lớn Ai Nhỏ.

Chương 144. Ai lớn ai nhỏ. Chương 144. Ai lớn ai nhỏ.

Nói đến đây, cơ thể Tử Nhược Yên hơi nghiêng về phía trước, nhìn thẳng vào mắt Lạc Nữ Ái: “Sau này nếu trẫm và Tiêu lang quân có con, vừa hay ngươi có thể làm bà vú.”

Lạc Nữ Ái không nói gì mà chỉ im lặng nhìn Tử Nhược Yên, nghĩ đến tình báo và lời nói của đối phương.

Nàng cảm nhận được kiểu nói chuyện vịt chết còn mạnh miệng này chính là sự quan tâm của đối phương dành cho mình, khá là buồn cười.

“Hoàng đế thì có gì giỏi chứ.” Lạc Nữ Ái cười khẽ, tiến đến trước mặt Tử Nhược Yên: “Tính ra vẫn là ta rộng lượng hơn một chút. Dù người thua, ta cũng có thể cho để cho người làm thiếp.”

Nói đến đây, Lạc Nữ Ái bỗng nhấc tay, đẩy nhẹ cằm Tử Nhược Yên: “Người cũng lương thiện thật đó, Tử bánh bao.”

“Xì...” Tử Nhược Yên hất đầu, thoát khỏi sự đùa giỡn của Lạc Nữ Ái: “Ai lớn ai nhỏ còn chưa chắc đâu, công chúa mất nước ạ.”

Đêm qua, trước khi lén lút tìm Tiêu Thiên, Tử Nhược Yên đã đến gặp Lưu Diễm để lấy tin tình báo.

Đúng lúc này Lạc Nữ Ái bỗng mỉm cười, toàn thân bùng lên ngọn lửa màu tím, hừng hực thiêu đốt.

“Thấy Tử bánh bao ngươi đáng yêu quá nên ta cũng không giả vờ nữa, ngả bài luôn.” Theo âm thanh ngả ngớn của Lạc Nữ Ái buông xuống, liệt diễm bắt đầu tiêu tán dần.

“Ta chẳng phải công chúa mất nước gì đâu. Ta chính là Ma Đế của ma quốc Nguyên Thủy, bình thường ngoại giới thích gọi bản đế là...”

Lạc Nữ Ái chống một tay lên eo, để đối phương thấy rõ chiếc sừng với hoa văn Ma tộc uốn lượn trên đỉnh đầu mình.

Nàng cười như không cười nhìn Tử Nhược Yên, nói tiếp

“Nữ Đế Thánh Ma.”

Nữ Đế Thánh Ma?

Tiêu Thiên nhìn Lạc Nữ Ái, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc. Hai mắt hắn mở to, dán chặt vào chiếc sừng trên đầu đối phương.

Thì ra nàng không phải người!

“Ngươi...” Tử Nhược Yên thấy thế cũng kinh ngạc, nói không thành lời.

Đối phương giống hệt người Man, thế mà lại là dị tộc?

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẻ kiểu này.

Nữ Đế Thánh Ma?

Hoàng đế?

Thế này không phải ngang hàng với mình à!

Hai mắt Tử Nhược Yên lập tức híp lại, tính cảnh giác tăng gấp đôi.

“Giống như ngươi đã nói: đường đường chính chính mà tranh. Bản đế che giấu cũng chẳng có ý nghĩa gì, không đúng à?” Lạc Nữ Ái ngồi xuống, hai chân vắt chéo lên nhau.

“Ngươi đúng là đã làm cho trẫm vừa kinh ngạc vừa vui mừng nha.” Tử Nhược Yên cũng ngồi xuống, mắt nhìn thẳng vào Lạc Nữ Ái.

“Người duy nhất khiến ta cảm thấy có lỗi chính là Tiêu ca ca.” Lạc Nữ Ái quay đầu, trong ánh mắt có chút sầu lo nhìn về phía Tiêu Thiên: “Không phải là Thiếp thân có ý giấu diếm. Ngoại trừ vấn đề thân phận, những chuyện khác trong nhà đa số đều nói đúng sự thật.”

“Hơn nữa thiếp thân là tộc nhân Thánh Ma. Đối với phần lớn Nhân tộc mà nói…Ở cùng với Ma tộc, không phải là chuyện có thể chấp nhận được.”

Đề cập đến chuyện này, trong lòng Lạc Nữ Ái thật sự có chút không yên.

Nàng rất sợ nhìn thấy sự chán ghét, nghi ngờ hay kiêng dè xuất hiện trong mắt Tiêu Thiên.

Thế nhưng khi Lạc Nữ Ái ngẩng đầu lên, nàng lại phát hiện: không biết Tiêu Thiên đã đi tới trước mặt mình từ lúc nào.

Sau đó, hắn đưa tay sờ cặp sừng trên đầu nàng

“Nếu thứ này bị gãy, có phải là sẽ đau lắm không?”

“Sẽ luôn mọc lại hả? Có cần đến hẹn lại đi mài không?”

“Nếu Ma tộc các ngươi muốn đeo trang sức, có khoan lỗ trên đó không? Khoan có đau không?”

Trong mắt Tiêu Thiên tràn ngập tò mò, đây chính là mỹ nữ Ma tộc hàng thật giá thật, còn sống sờ sờ đấy.

“Ma giác là dấu hiệu của tộc Thánh Ma bọn ta, cũng là phần cứng rắn nhất trên cơ thể. Nếu bị gãy thì chắc chắc sẽ bị đau, bộ tộc chúng ta không có thói quen khoan lỗ trên sừng.” Lạc Nữ Ái thành thật trả lời vấn đề của Tiêu Thiên, sau đó khẩn trương hỏi lại: “Dáng vẻ này của thiếp thân… Tiêu ca ca sẽ không để ý chứ?”

Tiêu Thiên nhìn Lạc Nữ Ái, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên, thấy lạ: “Để ý cái gì?”

“Ta là kẻ thuộc tộc Thánh Ma chứ không phải Nhân tộc.” Lạc Nữ Ái trịnh trọng nhìn Tiêu Thiên: “Tiêu ca ca, chàng nhìn thấy sừng, nhìn thấy đuôi của ta, chẳng lẽ lại không có cảm giác kỳ quái nào ư?”

“Cái gì, ngươi còn có đuôi à?” nhất thời, Tiêu Thiên càng thêm hưng phấn, vội vàng chạy ra phía sau xem thử.

Quả nhiên, phía sau Lạc Nữ Ái có một cái đuôi dài màu đen, phía cuối là biểu tượng hình trái tim.

Sau khi thấy tận mắt, Tiêu Thiên thật sự kìm lòng không đậu: “Đẹp thật đấy!”

“???” Lạc Nữ Ái kinh ngạc nhìn Tiêu Thiên, phát hiện vẻ mặt đối phương không hề có chút giả tạo nào: “Tiêu ca ca, chàng không cảm thấy...”

Tiêu Thiên đột nhiên nhấc tay, chặt vào gáy đối phương: “Ta không cần ngươi cảm thấy, chỉ cần ta cảm thấy là được rồi. Đã nói không để ý chính là không để ý.”

“Không phải nói sẽ mọc sừng, mọc đuôi à?” Nói xong, Tiêu Thiên lại chặt cổ tay xuống.

Đùa thôi.

Chơi rắn, chơi trùng này kia, gì cũng có.

Bình Luận (0)
Comment