Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 145 - Chương 145. Ai Lớn Ai Nhỏ. 2

Chương 145. Ai lớn ai nhỏ. 2 Chương 145. Ai lớn ai nhỏ. 2

Đối với người địa cầu mà nói, ma nữ bình thường có là gì chứ. Chỉ góp phần làm hưng phấn hơn thôi, được không?

“Nhưng mà...” Hai mắt Lạc Nữ Ái mê mang, ôm đầu đỏ mặt, nhìn đối phương như còn muốn nói điều gì đó.

Mà lúc này, Tiêu Thiên lại nâng tay lên.

Lạc Nữ Ái theo bản năng nhắm mắt lại, thả tay đang ôm đầu xuống, chuẩn bị nghênh đón công kích tiếp theo.

nhưng đau đớn trong tưởng tượng không hề ập đến, ngược lại, có bàn tay ấm áp đặt lên đỉnh đầu nàng.

Lạc Nữ Ái mở mắt, phát hiện Tiêu Thiên đang đứng trước mặt , mỉm cười nhìn mình.

“Ngươi họ Lạc, tên Lạc Nữ Ái, là người ta quen biết chứ không phải là tộc Thánh Ma gì đó.” Tiêu Thiên nói xong, nhẹ nhàng xoa đầu đối phương.

Cái đuôi nhỏ của Lạc Nữ Ái lập tức dựng thẳng, trong đôi mắt màu vàng chỉ có bóng dáng nam nhân này.

“Tiêu ca ca ~” Lạc Nữ Ái lấp lánh nước mắt, vui vẻ cười nhảy tót đến bên cạnh Tiêu Thiên.

Sau đó...Đụng phải một lồng ngực mềm mại.

Lạc Ái Nữ cảm thấy rất kỳ quái, ngẩng đầu lên thì thấy một khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh như băng đang nhìn mình chằm chằm. Trán đối phương còn nổi đầy gân xanh.

“Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước nha, Tử lông tạp.”

“Hả? Ngươi không biết quan sát bầu không khí đúng không? Lông vàng chết tiệt.”

“Miệng cứng đấy, chi bằng đến lúc đó ngươi cứ ở trong lãnh cung là được. Hợp với ngươi nhất luôn.”

“Ngươi là hoàng đế thì giỏi lắm à? Bản đế cũng là Ma Đế, có tin ta bắt ngươi về ma quốc Nguyên Thủy luôn không? He he he...”

Bốp!

Cái tát chấn động của Tử Nhược Yên giáng xuống, tranh cãi tạm ngừng lại một giây. Mặt Lạc Nữ Ái đỏ phừng phừng: “Bản đế liều mạng với ngươi!!! Con nhãi Tử bánh bao này, ngươi dứt khoát đừng kêu là Nữ Đế Đại Viêm, cứ gọi là Nữ Đế lưu manh là chuẩn rồi!”

“Trẫm đã nói từ lâu rồi, kêu ngươi đừng ở đó...” Tử Nhược Yên đang nói, sắc mặt lập tức thay đổi, “Ngươi... ngươi... làm cái... cái gì thế?”

Trong viện, hai vị Nữ Đế lại bắt đầu ầm ĩ, không ngừng tranh cãi.

Tiêu Thiên yên lặng đứng một bên nhìn. Cả nửa ngày sau, trong lòng mới thầm hô: “Vượng Tài!”

[Chủ nhân tôn kính, tôi ở đây.]

“Có thể ghi âm lại không?”

[Bắt đầu từ ngày hôm qua, đã ghi âm hết lại rồi.]

“...” Tiêu Thiên trầm mặc một lát, yên lặng đánh giá năm sao: “Lúc trước ta nói mi là hệ thống giọng nói trí năng, xin lỗi nhé!”

Một lát sau.

Cuộc chiến thứ tư của song đế đã hạ màn.

“Được rồi, nên nói chính sự rồi nhỉ?” Lúc này Tiêu Thiên bước lên phía trước, mở miệng nói với Lạc Nữ Ái: “Ngươi tự bại lộ thân phận, chắc không phải là vì muốn tranh cướp quần áo với người khác đấy chứ?”

Lạc Nữ Ái khụ nhẹ vài tiếng, chỉnh lại quần áo trên người Tử Nhược Yên rồi ngồi xuống cạnh bàn: “Đúng vậy. Sau này ta làm lớn, Tử bánh bao làm thiếp. Dù là người một nhà thì vẫn có vài lời phải nói cho rõ ràng.”

“Lạc bò sữa, ai lớn ai nhỏ còn chưa chắc đâu.” Tử Nhược Yên vỗ bàn, liên tục cười khẩy.

“Ai lớn ai nhỏ đã rất rõ ràng. Tiêu ca ca, chàng nói xem?” Lạc Nữ Ái vừa nói, vừa nháy mắt với Tiêu Thiên.

Tử Nhược Yên không nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào Tiêu Thiên, sát khí tỏa ra bốn phía.

“Chúng ta vẫn nên nói về chính sự quan trọng trước đi thì hơn.” Tiêu Thiên vội vàng xua tay, ngăn cản dấu hiệu đại chiến lần thứ năm manh nha mở ra của song đế.

“Thiếp thân nghe theo Tiêu ca ca.” Lạc Nữ Ái nở nụ cười quyến rũ với Tiêu Thiên, nhỏ giọng thì thầm.

Tay Tử Nhược Yên khẽ run lên, chỉ hận không thể bóp chết ả nữ nhân này.

“Trước khi nói chính sự, Tử Nhược Yên, ta cần nói cho ngươi một chuyện.” Lạc Nữ Ái hít sâu một hơi, vẻ mặt trịnh trọng nhìn về phía đối phương.

“Ba nghìn thế giới giới vực chỉ là cách gọi trên khái niệm. Trên đời này có rất nhiều thế giới giới vực, hơn xa con số ba nghìn kia.”

“Nhưng nơi này, một khi quy tắc đổ vỡ, không gian bất ổn hay linh khí hỗn loạn thì sẽ bị phán là không thể sinh sống lâu dài được. Kiểu giới vực này gọi là hoang vực.”

“Vực Nam Hoang từng có tên là vực Nam Viêm.”

“Giới vực này từng được gọi là thế lực thống trị hoàng triều của đế quốc Đại Viêm. Có điều sáu vạn năm trước, đại chiến các thế giới giới vực đã đánh cho nơi này tan hoang.”

“Hai vạn năm trước, vực Nam Viêm đã được xác định là không thể sinh sống bình thường được, bị kết luận là giới vực hoang vu và đổi tên thành vực Nam Hoang!”

Nói đến đây Lạc Nữ Ái thở dài, ngồi xuống cạnh Tử Nhược Yên, nắm lấy tay đối phương.

“Tử Nhược Yên, thế giới mà ngươi sống từ nhỏ đến lớn… thật ra đều là giả dối!”

“Giả tạo...” Sắc mặt Tử Nhược Yên nặng nề, dường như đang tiêu hóa tin tức mang tới sự trùng kích thật lớn này.

Thật ra thì, khi Lạc Nữ Ái đề cập đến khái niệm giới vực hoang vu thì nội tâm của nàng cũng đã kịp chuẩn bị.

Nhưng câu nói sau cùng của Lạc Nữ Ái vẫn mang đến sự chấn động thật lớn cho nàng.

Bình Luận (0)
Comment