Chuong 1352: Dau hang
Chuong 1352: Dau hangChuong 1352: Dau hang
Chuong 1352: Dau hang
"Công chúa điện hại!" Chu Du Viễn vội vàng khom người, sợ hãi nói với Liễu Yên Hà trước mặt: "Vốn không phải là bọn ta ra tay dã man, thật sự là điện hạ không nghe khuyên bảo nên chỉ có thể áp dụng mấy biện pháp mạnh."
"Hơn nữa điện hạ ẩn giấu quá sâu, ai ngờ chiến lực của hắn lại mạnh đến thế, ngay cả công chúa điện hạ ngài cũng không biết."
Liễu Yên Hà nhìn qua, hình như có tí không hài lòng.
Nhưng lúc nàng nhìn về phía Tử Việt Phong, trong mắt cũng hiện ra vẻ bất đắc dĩ: "Phong ca, không ngờ chiến lực của ngươi cũng giỏi như vậy, đúng là giấu Hà Nhi khổ đó."
"Nhưng chuyện mà ngươi giấu ta không chỉ khiến trong lòng ta đau khổ...' Tử Việt Phong siết chặt hai tay, khóe miệng hơi co giật: "Cang khiến ta cảm thấy sợ hãi."
Bên trong ánh mắt của Tử Việt Phong hiện ra vẻ buồn bã: "Thật sự không ngờ, lại là ngươi..."
Hắn không thể nào hiểu được, càng không rõ sao lại như thế, thậm chí người của Tàng Vũ lại gọi đối phương là công chúa điện hạ.
Đây lại là đạo lý gì chứ?
Tử Việt Phong đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy bản thân đầu váng mắt hoa.
Lúc nhìn bốn phương tám hướng liền cảm thấy mọi thứ dường như thật xa lạ.
Hơn nữa sau khi trận pháp phá giải, những chiếc thuyền khác trong đội tàu tới gân bên này, hắn lại cảm giác bản thân giống như nằm mơ.
Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, không ít gương mặt quen thuộc, rất nhiều tôn tại mà bản thân không muốn tin sẽ là người ẩn nấp của Tàng Vũ.
Chỉ tiếc khi bọn họ đi đến trước mặt mình, sự thật tàn khốc rõ ràng đang nói với mình.
Bọn họ chính là một phần trong Tàng Vũ, không sai.
Nhận rõ sự thật đi, người bên cạnh ngươi đều là tồn tại của Tàng Vũ.
Người đứng đầu thật sự phản bội ngươi chính là người vợ bên cạnh ngươi.
Người vợ, thanh mai trúc mã của mình tuyệt đối không thể là phản đồ.
Sự thật vô cùng đau đớn dường như muốn đánh nát trái tim của Tử Việt Phong.
"Điện hại" Tiếng gọi bỗng nhiên truyền đến từ bốn phương tám hướng.
Tử Việt Phong bị tiếng kêu này làm bừng tỉnh, lúc ngẩng đầu nhìn xung quanh, rõ ràng nhìn thấy không ít người đều đang tụ lại đây.
Đám người này có thể nói là tâm phúc trong tâm phúc của mình, nhưng mà mỗi người đều mang theo vết thương trên người.
Trong tay bọn họ còn nắm chặt lệnh bài, bên trong có linh khí lưu chuyển.
Trong lệnh bài có trận pháp, xem như bảo bối tốt dùng để hộ thân.
Lệnh bài này cũng là Tử Việt Phong ban cho, cũng chỉ có tâm phúc quan trọng nhất của hắn mới có tư cách lấy được thứ này. "Các ngươi... Tử Việt Phong nhìn qua đám người này, sắc mặt khó coi.
Dường như là chỉ cần liếc mắt, hắn đã đại khái biết tình huống như thế nào.
Trình độ thâm nhập của thuộc hạ mình còn khủng bố hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều.
Vốn dĩ, tình huống ác liệt như vậy không thể xảy ra.
Nhưng tình huống thê tử Liễu Yên Hà là người Tàng Vũ, dẫn đến thế cục cực kỳ gian nan.
Người đột phá tầng tầng vòng vây, không dễ dàng gì đến bên cạnh Tử Việt Phong, chẳng qua ít ỏi chỉ có hơn ngàn người.
Trên boong tàu chính to như vậy, ngàn người căn bản không đáng để nhắc tới.
Đối lập với tồn tại tụ lại chung quanh, càng có vẻ buồn cười.
Đám thành viên trung tâm hội tụ đến bên cạnh Tử Việt Phong, trong lòng bản thân sâu lo vạn phần, tâm sự nặng nề.
Bọn họ cũng không ngờ, huynh đệ tốt ngày xưa ở bên cạnh lâu như vậy lại chính là người Tàng Vũ.
Không ít người bại lộ thân phận, chủ động ra tay, đó là điều bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.
Bọn họ đi đến bên cạnh Tử Việt Phong, vẻ mặt vốn bi phẫn.
Thẳng đến khi bọn họ nhìn thấy những người Tàng Vũ bại lộ, vây quanh bên cạnh chủ mẫu Liễu Yên Hà, giống như bị sét đánh, dại ra tại chỗ.
Lúc này, trong mắt bọn họ trời đã thay đổi rồi!
Mỗi người đều không thể tin, trừng to mắt giống như gặp ma.
Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Chủ mẫu Liễu Yên Hà cũng là người Tàng Vũ?
Ngay lúc bọn họ không thể tin, trên tình cảm không cách nào tiếp nhận, thì Liêu Yên Hà đối diện mở miệng.
"Phong ca, từ bỏ đi, đừng chống cự nữa, cho dù năng lực của huynh hơi vượt qua dự kiến, nhưng mà vẫn không cách nào ngăn cản nhiều người như vậy."
"Huynh và ta làm vợ chồng nhiều năm như vậy, ta thật sự không hy vọng đến mức phải ra tay."
Lúc Liễu Yên Hà nói đến đây, trên vẻ mặt cũng có một chút mong chờ, giọng điệu cũng cực kỳ nhẹ nhàng khuyên bảo Tử Việt Phong trước mặt.
Tử Việt Phong nghe thấy lời nói của thê tử thì nở nụ cười khổ, không nhịn được lắc đầu.
Sau đó, lại che miệng không nhịn được cười ra tiếng.
"Ha ha ha ha, Hà Nhi tốt của ta, rốt cuộc nàng có biết mình đang nói gì không?" Sau khi Tử Việt Phong cười xong, gắt gao trừng mắt nhìn đối phương: "Ta là thân phận gì? Cháu trai của Nhân Hoàng, làm sao có thể đầu hàng Tàng Vũ?"
"Huống chi, mà cho dù thật sự đầu hàng, Tàng Vũ có thể giữ tính mạng của ta sao?"