Chương 1373: Yêu cầu quá đáng
Chương 1373: Yêu cầu quá đángChương 1373: Yêu cầu quá đáng
Chuong 1373: Yeu cau qua dang
Trong quá trình hắn bị đánh bay ra ngoài, xiêng xích phù văn trận pháp do linh khí hình thành đang lao ra thật nhanh từ trong cơ thể, khóa chặt hắn.
Nhưng sau khi xiêng xích phù văn trận pháp khóa chặt hắn lại không hề ngăn chặn linh khí trong cơ thể hắn bộc phát.
Khí tức sắp bộc phát càng lúc càng nghiêm trọng, trên người tử sĩ Tàng Vũ này liên tục hiện ra vết rạn nứt.
Các vết rạn nứt tràn đầy khí tức cực kỳ nóng, ẩn chứa uy năng kinh khủng, thân thể cung bắt đầu bành trướng.
Bùm!
m thanh nổ tung lại lần nữa nổi lên, năng lượng sống trong cơ thể tử sĩ Tàng Vũ tự hủy nhanh chóng chảy về phía Liêu Yên Hà.
Dù những tử sĩ còn lại cùng xông tới nhưng đều bị Tử Việt Phong cản lại.
Bọn họ cũng nổ tung giống như người dẫn đầu đám tử sĩ, hóa thành khí tức sinh mệnh nồng đậm, không ngừng hướng về phía cơ thể của Liễu Yên Hà.
Có cảm giác như Liễu Yên Hà sắp nổ tung bất cứ lúc nào.
"Sự việc trọng đại, chúng ta hãy về nhà và nghỉ ngơi thật tốt, đừng tụ tập xem nữa." Hết thảy đều kết thúc sau cuộc tập kích của Tàng Vũ, ngay lúc này, thân hình của Đại Đức đế Tuyết Hán chợt hiện ra, chủ động xuất hiện trước mặt mọi người.
Ông phất tay, màn chắn trận pháp bao phủ toàn khu vực này được dòng nước triệt để che kín, làm cho không người nào có thể thấy rõ tình hình bên trong.
Nơi xa, còn có khá nhiều người vây quanh, phóng tâm mắt xem xét tình hình, chờ đợi tình huống phát triển.
Thấy Đại Đức đế Tuyết Hán bỗng nhiên xuất hiện, chắn tầm nhìn, mọi người biết không còn gì để tiếp tuc xem nữa nên đều lần lượt rời đi.
Trong số những người này, có rất nhiều người sắc mặt u ám, vừa suy nghĩ vừa rời đi.
Không biết trong lòng bọn họ nghĩ gì.
Bên trong màn chắn trận pháp, năm vị Nữ Đế từ trên không trung đáp xuống đất, đi đến bên người Liễu Yên Hà.
Trên đài cao, mấy người Tiêu Thiên cũng lần lượt đi vào.
"Sư tôn..." Tử Việt Phong tiến lên trước, chắp tay hướng về phía Tiêu Thiên, muốn nói nhưng lại thôi.
Tử Việt Phong lộ vẻ do dự, biểu cảm đầy sự âu lo.
Ngay lúc này, nội tâm hắn vô cùng phức tạp.
Tình cảm trong quá khứ của hắn với thê tử Liễu Yên Hà cùng với vẻ ăn năn vừa rồi của nàng, khiến hắn muốn lên tiếng cầu xin cho nàng.
Nhưng tình huống của Liễu Yên Hà vô cùng đặc thù, thân phận cũng đặc biệt, hấp tấp cầu xin cho nàng e rằng không phải sự lựa chọn gì tốt cả. Đây cũng chính là lý do tại sao Tử Việt Phong lại rơi vào trạng thái như vậy, bộ dạng của hắn khiến Liễu Yên Hà ở bên cạnh trông buồn cười.
Nàng đã bao giờ thấy qua vẻ mặt và thái độ này của trượng phu đâu.
Hắn thường rất tự tin, như thể mọi chuyện đều nằm trong tâm kiểm soát của hắn.
"Được rồi, đừng làm khó sư tôn chàng nữa." Bên này, Liễu Yên Hà chậm rãi lên tiếng, thở dài, nhìn sang Tiêu Thiên: “Đại nhân, xin hãy cho phép ta... lưu đày.'
Lời nói đột ngột của Liễu Yên Hà khiến Tiêu Thiên vừa mới đến, sửng sốt một chút: "Lưu đày?"
"Đúng vậy, lực lượng dấu ấn máu hủy diệt trong cơ thể ta càng lúc càng nghiêm trọng, nó đang không ngừng dâng lên." Liễu Yên Hà gật đầu, cẩn thận giải thích.
"Cho dù cỗ lực lượng này bị ngài áp chế nhưng nó vẫn tồn tại, giống như một tai họa ngầm, có thể nổ tung bất cứ lúc nào."
"Nếu cứ để như vậy sẽ có nguy hiểm to lớn."
"Thay vì như vậy, chi bằng để ta tìm một chỗ kích nổ lực lượng dấu ấn máu hủy diệt, phòng ngừa làm tổn thương đến người vô tội."
Tử Việt Phong ở bên cạnh, nghe quyết định của Liễu Yên Hà, vẻ mặt gấp gáp: "Nhưng..."
"Được rồi, lúc trước ta đã làm sai nhiều chuyện, hiện tại đã có cơ hội để ta bù đắp rồi." Liễu Yên Hà nói, không khỏi siết chặt hai tay: "Ít nhất, đừng để các con mất mặt."
Nói đến đây, ánh mắt Liễu Yên Hà kiên định, hạ quyết tâm.
Tử Việt Phong tram mặc không nói, vẻ bi ai hiện trên gương mặt, đành phải gật đầu: "Nếu nàng đã khăng khăng như thế, vi phu cũng không ngăn cản nàng nữa, chỉ hy vọng kiếp sau..."
"Chờ một chút!" Tử Việt Phong còn chưa nói hết câu thì đã bị Tiêu Thiên ở bên cạnh thô bạo ngắt lời.
Tử Việt Phong quay đầu, hoảng hốt nhìn về phía sư tôn, không biết Tiêu Thiên ngăn hắn nói để làm gì.
"Các ngươi đang diễn kịch bi thương gì ở nơi này vậy? Chẳng phải chỉ là trong cơ thể nàng ta tích tụ một ít lực lượng sẽ nổ tung à?" Tiêu Thiên kỳ quái nhìn Tử Việt Phong, rồi lại nhìn về phía Liễu Yên Hà: "Tự nhiên cứ hô sống hô chết chỉ vậy?"
"Nếu ngươi đã gọi ta một tiếng sư tôn, thê tử ngươi cũng đã biết sai, nguyện ý hối cải, vậy thì cho nàng ta một cơ hội cũng được mà."
Tử Việt Phong ở bên cạnh, nghe Tiêu Thiên nói như vậy, ánh mắt chợt sáng rực: "Sư tôn, chẳng lẽ ngài có biện pháp giải quyết à?"
"Chuyện này giải quyết rất đơn giản." Tiêu Thiên phất tay, đi về phía Liễu Yên Hà: "Chỉ là quá trình giải quyết nó vô cùng đau khổ, sống không bằng chất."