“Ký ức của phần lớn người lúc đầu đều đã bị bóp méo qua, bọn họ chỉ biết mình là bách tính của hoàng triều Đại Viêm.”
“Dần dà, nhân khẩu tự nhiên cũng càng ngày sẽ càng nhiều.”
“Đám dân liều mạng như Man quốc, Huyết Vân lâu cùng với vùng đất Hắc Hồn đều là bị chộp tới từ địa phương khác, bóp méo ký ức, làm như thứ để điều hòa.”
Tử Nhược Yên trầm mặc, hít sâu một hơi, tiếp tục đặt câu hỏi: “Vậy thì xác rồng không cách nào dời đi được thì xử lý như thế nào?”
Đối với vấn đề này, vẻ mặt của Lạc Nữ Ái cũng hết sức đặc sắc, chỉ xuống dưới chân: “Nước đóng băng tan rã khiến cái xác rồng kia cũng phát sinh biến hóa.”
“Xác rồng kia thay đổi tư thế vòng quanh, giống như là bông tuyết đóng băng cha ngươi, nước sau khi nó hòa tan đã làm giãn cơ thể cứng ngắc của xác rồng.”
“Con rồng kia giãn ra, cuối cùng là hóa thành một dãy núi khổng lồ.”
“Chính là dãy núi Thanh Viêm!”
Tử Nhược Yên không thể tin tưởng: “Núi Thanh Viêm dưới chân chúng ta đây chính là con rồng trước kia ư?”
“Không sai, chỉ là gần đây trạng thái của núi Thanh Viêm không thích hợp.” Nói đến này, Lạc Nữ Ái nhìn Tiêu Thiên: “Tiêu ca ca hẳn là biết, mấy nguyên liệu nếu ăn mà ngài nuôi cũng có biến hóa lớn đấy.”
Tiêu Thiên ở bên cạnh khẽ gật đầu, chợt hiểu ra.
“Khó trách mấy thứ được nuôi trồng trên núi này đều ăn ngon như vậy, cũng đặc thù nữa chứ, thì ra đằng sau lại có nguyên nhân này.” Tiêu Thiên ở bên cạnh, gật đầu không ngừng.
“Như vậy, lợn do ta nuôi, chẳng phải là hẳn là heo rồng? Gà rồng? Vịt rồng? Cá rồng?”
Tiêu Thiên trừng to mắt, dùng cổ tay chặt vào đầu Lạc Nữ Ái: “Đáng giận quá đi, sao ngươi không nói sớm một chút chứ, bán rẻ mất rồi!”
“He he he...” Lạc Nữ Ái ôm đầu, vừa cười vừa hơi chớp mắt hướng phía Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên bất đắc dĩ che mặt.
Đáng giận!
Chặt cổ tay đối với nữ nhân này căn bản không phải nghiêm phạt, mà là khen thưởng mới đúng.
Vì sao luôn luôn khống chế không nổi bản thân chứ!
“Không... không phải ta có vấn đề về tâm lý đấy chứ?” Tiêu Thiên sợ hãi cả kinh, suy nghĩ kỹ một chút, không ngừng lắc đầu: “Không có khả năng, tuyệt đối không thể mình hù dọa mình được.”
Tiêu Thiên đứng đó xoa mặt, Tử Nhược Yên thì đưa tay kéo Lạc Nữ Ái qua: “Như vậy sau đó lại xảy ra chuyện gì, ngươi có biết chuyện phụ hoàng mất tích không?”
“Hai hoàng huynh kia của ta...”
Lạc Nữ Ái nhìn ánh mắt bi thương của Tử Nhược Yên, học Tiêu Thiên xoa xoa đầu đối phương: “Phụ thân ngươi chắc chắn không có việc gì, căn cứ nội dung tình báo ghi chép.”
“Phụ thân của ngươi, có thể là được mẹ ngươi cứu đi.”
Tử Nhược Yên: “???”
Mẹ?
“Ta đọc nội dung ghi lại trong tình báo này, cũng cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.” Lạc Ái Nữ kỳ lạ, chậm rãi kể ra nội dung mà mình biết: “Chuyện ngưng tụ cướp đoạt quốc vận bị phụ thân ngươi phát hiện ra.”
“Phụ thân ngươi che giấu tai mắt người khác, len lén rời khỏi hoàng triều Đại Viêm, tra xét hướng phía ngoại giới càng xa xăm.”
“Mà ảo trận mê hoặc tâm trí thế mà lại mất đi tác dụng, khiến phụ thân ngươi thấy được tình cảnh chân thật của vực Nam Hoang.”
“Các đệ tử thủ tịch dẫn đầu của đế quốc Đông Viêm và Thiên Cơ các trong trận thí luyện phát hiện ra cha ngươi kia vẫn luôn giấu kín thân phận, tọa trấn ở Đại Viêm.”
“Thật ra thì, hai đệ tử này ngươi cũng có biết, một người tên là Lưu Ngạo Thiên, Thừa Tướng Đại Viêm của các ngươi hôm nay, một người khác tên là Chu Thiên Kỷ, các chủ của Thiên Cơ các Đại Viêm các ngươi.”
“Bọn họ không có cách nào, chỉ có thể ra tay muốn trấn áp phụ thân của ngươi.”
Đồng tử Tử Nhược Yên co rụt lại: “Lưu Ngạo Thiên, Chu Thiên Kỷ!”
Quả nhiên là thế, tên Lưu Ngạo Thiên này chẳng những có vấn đề mà còn là vấn đề lớn như vậy.
Về phần Chu Thiên Kỷ kia?
Khi còn bé nàng có gặp qua, đó là khi phụ thân làm đại điển tế thiên thì đã từng mời đối phương đến xem lễ.
Không nghĩ tới thế mà lại là hai người này phát hiện phụ thân trước.
“Đang lúc hai người bọn họ sắp trấn áp được cha ngươi thì mẹ ngươi ra tay.” Lạc Nữ Ái tiếp tục mở miệng, kể lại tình cảnh lúc đó.
“Mẹ ngươi có thực lực vô cùng kinh khủng, cho dù là trong trạng thái phong ấn cảnh giới thì đều có thể lấy một chọi hai, ngăn trở Lưu Ngạo Thiên và Chu Thiên Kỷliên thủ tiến công.”
“Đồng thời khoảng chừng trên trăm người âm thầm cất giấu chiến lực Thánh cảnh đồng thời ra tay đều bị mẹ ngươi chém giết bốn mươi ba người, những người còn lại tuy sống, nhưng đều bị trọng thương.”
“Thế nhưng sau đó, một tay cũng bỗng nhiên xé rách không gian của khu vực kỳ lạ này, lăng không bắt đi phụ thân ngươi và mẹ ngươi, không thấy tung tích.”
“Sau đó tam phương hoàng huynh, đế quốc Đông Viêm và Thiên Cơ các điều tra, hoàn toàn không có làm rõ ràng mẹ ngươi rốt cuộc có lai lịch thế nào.”
“Nàng lặng yên lẻn vào, trộm đi thân phận của một cô gái, quen biết mến nhau với phụ thân ngươi, cuối cùng sinh ra các ngươi.”