“Căn cứ vào dự đoán của hoàng huynh, có khả năng bối cảnh của mẹ ngươi hết sức đáng sợ.”
“Mỗi lần xuất thủ bại lộ chỗ ở của nàng, đại năng trưởng bối của gia tộc kia xé rách hàng rào của thế giới giới vực, mang bà ấy và phụ thân ngươi rời đi!!”
“Phụ thân ngươi hẳn là còn sống, đang ở trong thế lực chỗ mẫu thân ngươi.”
“Cụ thể bên đó đã chuyện gì xảy ra, tại sao không trở về tìm ngươi thì ta không biết.”
“Nhưng có thể dùng loại thủ đoạn này mang người đi, ắt hẳn là đến thế giới giới vực không tồi.” Nói rồi Lạc Nữ Ái cũng cảm khái không hiểu ra sao.
Sau đó, nàng lơ đãng thoáng nhìn, phát hiện trong mắt Tiêu Thiên bên cạnh, vậy mà lại lóe lên tia sáng ghen tị.
“Tiêu ca ca, chàng đang nghĩ gì đấy?” Lạc Nữ Ái trừng mắt nhìn.
“Hả?” Tiêu Thiên lấy lại tinh thần, đàng hoàng nghiêm túc nhìn Lạc Nữ Ái: “Ta đang suy nghĩ đế quốc Đông Viêm này, còn cả Thiên Cơ các nữa đều quá xấu xa rồi.”
“Sao có thể kiểm soát cuộc sống của người khác như vậy được, quá đáng!”
“May mà nhạc phụ đại nhân lấy được thê tử tốt, cũng thật đúng lúc, có vẻ nhạc phụ của nhạc phụ bên kia rất mạnh mẽ và rất lợi hại.”
Nói đến đây, Tiêu Thiên nhìn về phía Tử Nhược Yên, lên tiếng an ủi: “Cho nên bệ hạ à, xin đừng lo lắng, nhạc phụ đại nhân bị người ta kiểm soát cuộc sống, vất vả mệt nhọc nhiều năm như vậy.”
“Chí ít ngài ấy không cần lo cơm ăn áo mặc khi ở quê nhà của mẫu thân, cũng không cần phải lao tâm lao lực, có thể nghỉ ngơi thật tốt.”
Tiêu Thiên càng nói càng ghen tị, sao vị nhạc phụ này lại có mệnh tốt như thế chứ?
Wow.
Có thể xuyên qua vô số rào cản không gian của thế giới giới vực để đưa người đi, bối cảnh này, chỗ dựa này, bát cơm mềm này quả thực quá vững chắc.
Trong nhà nhạc mẫu lợi hại như vậy, chắc chắn hiện tại nhạc phụ không cần quan tâm bất cứ thứ gì nữa, vui đến quên cả trời đất.
Vui sướng đến mức không cần con gái mình luôn.
Tiêu Thiên bắt đầu nghĩ lại, tại sao mình không thể sống sướng như nhạc phụ thế kia.
Thậm chí, hắn còn phải chịu nhục chịu khổ, không nề hà vất vả đi tiêu diệt Huyết Vân lâu và Hắc Hồn điện, còn bị một vài kẻ bí ẩn khơi gợi ám ảnh tâm lý.
Dọa cho Chung Linh và Lưu Diễm suýt nữa sợ tới mức tè ra quần, quỳ rạp không dậy nổi.
Rốt cuộc vấn đề xuất hiện ở chỗ nào nhỉ?
Tiêu Thiên có chút không rõ ràng cho lắm, hắn chỉ muốn làm Thân Vương nhàn tản ăn cơm mềm, an phận thủ thường, làm việc thiện.
Nhưng luôn có người ép mình ra tay đánh chết bọn họ.
Hơn nữa, mình muốn tha cho bọn họ một mạng.
Đám người đó còn không đồng ý, nhất định phải lấy cái chết thể hiện rõ ý chí!
“Đúng là đau đầu, vì sao người mà ta gặp phải đều có đầu óc không bình thường chút nào hết vậy.” Tiêu Thiên xoa trán, chìm vào con ngõ suy tư.
Hai nữ nhân Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái nhìn biểu cảm nắng mưa thất thường của Tiêu Thiên, hai mặt nhìn nhau, không biết hắn đang thế nào.
Tiêu Thiên quay sang nhìn Tử Nhược Yên một hồi, lại nhìn Lạc Nữ Ái một lát, đầu óc lóe linh quang.
Chờ chút.
Tiêu Thiên đang rơi vào trầm tư bỗng hai mắt sáng rỡ.
“Vợ của ta, nàng không đủ mạnh!!” Tiêu Thiên đột nhiên đứng bật dậy, trong lòng gào thét, bất chợt bừng tỉnh.
Người xưa có câu nói rất hay, rèn sắt vẫn cần bản thân có tay nghề, cơm ngon thì phải nhờ phú bà mạnh!
Thật ra, Tử Nhược Yên đã nhận ra điều này rồi.
“Thì ra là thế, Tử Nhược Yên muốn Lạc Nữ Ái chuyển vào trong cung, ngoại trừ những ý nghĩa ở mặt ngoài kia, còn có nguyên nhân sâu xa hơn.”
“Rốt cuộc Lạc Nữ Ái cũng là nữ tử, bàn chuyện động thủ động cước rất thuận tiện, thực lực lại không tệ, quả thực chính là mục tiêu đối luyện tuyệt diệu.”
“Các nàng thường xuyên bàn luận so tài trong hoàng cung, quen tay hay việc, chẳng phải thực lực sẽ nước lên thuyền lên hay sao?”
Tiêu Thiên hít một hơi thật sâu, thời điểm nhìn về phía Tử Nhược Yên, ánh mắt hắn tràn đầy khâm phục.
“Đúng là bệ hạ, quả nhiên ngày nghĩ sâu tính kỹ!” Tiêu Thiên ngồi xuống, bật ngón tay cái lên với Tử Nhược Yên, khen ngợi không thôi.
Tử Nhược Yên kinh ngạc nhìn Tiêu Thiên, nàng đã làm gì rồi, sao lại gọi là nghĩ sâu tính kỹ?
Tại sao tự dưng hắn lại bày ra dáng vẻ bất chợt bừng tỉnh này thế?
Đáng tiếc, thời gian hắn ngẩn ngơ suy nghĩ vừa rồi quá ngắn.
Trẫm chưa ngắm đủ!!
Lạc Nữ Ái bên cạnh cũng ù ù cạc cạc, không biết Tiêu Thiên bỗng nhiên làm cái gì.
Tâm tư của nam nhân này cực kỳ phức tạp, căn bản không nhìn thấu được.
Nhưng mà...
Đây cũng là điểm khiến nàng sa chân vào, tâm tư đen tối như vực sâu thăm thẳm, làm cho người ta mê muội chìm đắm.
“Khụ khụ!” Tử Nhược Yên tỉnh táo lại trước tiên, ho nhẹ rồi nhìn về phía Lạc Nữ Ái: “Sau khi phụ hoàng mất tích thì ta trở thành vật thay thế, đúng không?”
“Không sai, lựa chọn thay thế hàng đầu vốn là Thái tử, huynh trưởng của ngươi.” Lạc Nữ Ái xòe hai tay ra: “Nhưng huynh trưởng của ngươi cũng không có thức tỉnh huyết mạch Đế Hoàng Nhân tộc chính thống.”