“Sau đó nữa chính là nhị hoàng huynh của ngươi, nhưng tình huống cũng giống như vậy.”
“Lúc đầu, tam phương vốn có chút tuyệt vọng, thật sự không ngờ tới chuyện ngươi thức tỉnh vào hơn bốn năm trước.”
“Bốn năm trước...” Lạc Nữ Ái chống cằm bằng một tay, nhìn Tử Nhược Yên: “Đúng là rất có duyên, trước đó ta rơi vào tuyệt cảnh rồi cũng thức tỉnh vào bốn năm trước, sau đó mới ngồi lên vị trí Ma Đế này, giữ được tính mạng.”
“Bốn năm trước?” Tiêu Thiên bên cạnh nghe được khoảng thời gian này, bỗng nhiên lên tiếng nhắc tới: “Khéo thật, bốn năm trước cũng là lúc ta suýt nữa đã chết.”
“Hả?” Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiêu Thiên.
“Suýt chết ư, đó là chuyện xảy ra ở cái thế giới giới vực kia à?” Tử Nhược Yên nghĩ đến lai lịch của Tiêu Thiên bèn hỏi.
Lạc Nữ Ái cũng nhìn sang Tử Nhược Yên bên cạnh, thông qua tình báo, nàng đã biết Tiêu Thiên được bùa triệu hoán đưa đến.
“Xem như thế đi, ngày hôm đó rất thê thảm, trời mưa rất lớn, ta đang bị truy sát, đám người kia cực kỳ ác độc, ta bị chém hết mười mấy đao.” Tiêu Thiên kể rõ mọi chuyện bằng giọng điệu nhẹ nhàng, như thể người bị chém nhiều đến vậy không phải hắn, mà là người khác.
“Sau đó, ta được một cô bé cấp cứu...”
Tiêu Thiên nhớ rất rõ, hắn được cô bé tóc bạc kia giấu trong một góc hẻo lánh, đám người đuổi giết hắn ở đối diện, thế mà vẫn không hề phát hiện mình.
Hệt như bị mù.
Chính nhờ cơ hội thở dốc này mà Tiêu Thiên phá vỡ được ràng buộc của thể chất con người, trở thành đại tông sư nội ngoại kim tu có một không hai.
“Ồ? Cô bé kia có dáng vẻ thế nào?” Tử Nhược Yên hừ lạnh, hỏi.
Lạc Nữ Ái ở bên cạnh cũng nhìn chằm chằm Tiêu Thiên không buông: “Có phải sau đó nữa cô bé kia đã trở thành người rất quan trọng với chàng không?”
“Làm gì có, cô bé kia giống y như quỷ vậy, không thấy đâu nữa.” Tiêu Thiên nhíu mày, đến giờ hắn vẫn thấy rất kỳ quái.
Tại sao khi đó đám sát thủ kia lại không tìm ra mình, cho dù hắn trốn ở trong ngõ nhỏ, đêm mưa mờ mịt, nhưng cũng không đến mức làm cho người khác biến thành mù lòa chứ.
Kế tiếp cô bé kia rời đi thế nào, chính mình cũng không có phát hiện được.
Có điều...
Tiêu Thiên lộ ra vẻ mặt kỳ quái: “Trọng điểm không phải những chuyện chúng ta đã trải qua vào bốn năm trước, mà nằm ở chỗ chúng ta rất có duyên phận, rất giống nhau, đều là chuyển nguy thành an, tiến về phía tốt đẹp hơn.”
“Về phần dáng vẻ ra sao thì đâu đâu quan trọng gì mấy, tuy mái tóc màu bạc rất hiếm thấy...”
Tiêu Thiên còn chưa dứt lời lại đột nhiên giật mình.
“Sao thế?” Trông thấy nét mặt kinh ngạc này của Tiêu Thiên, Tử Nhược Yên không hiểu ra sao.
Lạc Nữ Ái cũng chớp mắt, quơ quơ tay trước mặt Tiêu Thiên: “Tiêu ca ca, sao tự nhiên chàng ngốc ra đó vậy?”
“Dung mạo của cô ấy rất đẹp, có đôi mắt xinh đẹp rất giống người.” Tiêu Thiên nhìn hai mắt của Tử Nhược Yên và nói rồi lại nhìn sang Lạc Nữ Ái bên cạnh: “Hàng mày của cô ấy gần như giống ngươi như đúc, quyến rũ động lòng người.”
“Hừ!” Tử Nhược Yên quay đầu đi chỗ khác, không nhìn tới Tiêu Thiên: “Lại dùng miệng lưỡi ngọt xớt này lừa gạt trẫm à.”
Trong mắt Lạc Nữ Ái tỏa ra ánh sáng, nhẹ nhàng nhìn Tiêu Thiên chăm chú, cắn môi không nói lời nào.
Rất rõ ràng, các nàng cho rằng Tiêu Thiên đang muốn lấy lòng mình.
Tiêu Thiên xoa trán, cúi đầu, ánh mắt hiện ra một tia hoảng hốt.
Bởi vì hắn không phải lấy lòng các nàng.
Thiếu nữ tóc bạc khoảng mười sáu tuổi xuất hiện trong đêm mưa ở Trái Đất bốn năm trước kia thật sự có đôi mắt giống Tử Nhược Yên và hàng mày chẳng khác gì Lạc Nữ Ái.
Bịch!
Cảm giác chắc nịch bao trùm, Tiêu Thiên nhận ra Lạc Nữ Ái đã bổ nhào lên người mình từ phía sau không biết từ lúc nào.
“Thiếp thân vì Tiêu ca ca mà dốc hết át chủ bài, hoàn toàn hi sinh lợi ích của chính mình ra cả rồi, chàng không ban thưởng gì hết hả?”
Lạc Nữ Ái ôm cổ Tiêu Thiên, âm thanh khiến người tê dại.
“Ngươi... Ngươi... buông ra cho trẫm!!”
“Bản Đế mới không buông, lè!!”
Đại chiến lần thứ sáu của song Đế lần nữa bắt đầu.
[Vượng Tài...]
[Chủ nhân tôn kính, thời điểm Lạc Nữ Ái nhào về phía ngài, ta đã dự đoán từ trước và sớm ghi hình lại rồi.]
“Ngôi sao khen ngợi, tại sao lại không thể cho một trăm triệu?
???
Trong sân, hai nữ nhân đang đánh qua đánh lại, bàn luận quên cả trời đất.
Đúng như lời Tiêu Thiên nói, hai nữ nhân này có không ít kinh nghiệm chiến đấu, tư chất hơn người.
Trong lúc giao thủ thường xuyên căn cứ vào diễn biến và suy một ra ba, thật sự có tác dụng tăng cường thực lực.
[Vượng Tài, có cách nào có thể tăng cường thực lực cho Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái không?] Tiêu Thiên bỗng nhiên đặt câu hỏi cho hệ thống trong lòng.
[Chủ nhân, ngài đã bắt đầu tăng cường thực lực của họ rồi.]
[Khi ngài có ý tốt đối với một người, dựa vào độ phù hợp linh hồn, lập trường của ngài sẽ bao phủ đối phương và thăng cấp cải thiện đối phương.]