[Ví dụ như độ phù hợp linh hồn giữa Chung Linh và ngài là 71%, với Lưu Diễm là 54%, trường lực của ngài đang giúp các nàng không ngừng tiến hóa.]
[Tất nhiên, hiệu quả sẽ càng tốt hơn nếu phối hợp luyện võ với chủ nhân ngài.]
Tiêu Thiên rất bất ngờ, còn có loại chuyện này nữa à?
Chả trách lúc hắn dạy bọn họ luyện võ lại có hiệu quả tốt ngoài dự liệu, hóa ra do mình là hào quang buff di động.
[Hiện giờ còn những ai được trường lực của ta cải thiện, độ phù hợp linh hồn là bao nhiêu?]
[Độ phù hợp linh hồn của Tử Nhược Yên là 105%, độ phù hợp linh hồn của Lạc Nữ Ái là 102%, Chung Dương Minh là 90%.]
[Cái qué gì đây, Chung Dương Minh là bao nhiêu, 90% hả?] Tiêu Thiên giật nảy mình.
Chuyện gì thế này, một vị đại lão gia như Chung Dương Minh lại có độ phù hợp cao như vậy là có ý gì.
[Chủ nhân chỉ cần thường xuyên ở bên cạnh các nàng sẽ tự nhiên giúp các nàng tiến bộ ạ.]
[Tốc độ ngưng tụ của quốc vận sẽ gia tăng, cảnh giới của Tử Nhược Yên nhanh chóng tăng tiến đều nhờ có sự hiện diện của ngài.]
[Hể?] Tiêu Thiên khẽ sửng sốt, nhìn xem Tử Nhược Yên đang bị Lạc Nữ Ái kẹp bằng hai chân: [Chuyện này còn liên quan đến ta ư?]
[Đế quốc Đông Viêm... Thiên Cơ các... Thánh Ma...] Tiêu Thiên lắc đầu: [Không được, Thánh Ma tông là nhà mình.]
[Chủ nhân, chưa đủ chi tiết về đế quốc Đông Viêm và Thiên Cơ các, không có cách nào tiến hành chỉ dẫn.]
[Ngài có thể thu thập dữ liệu của Lạc Nữ Ái, có điều có lẽ hai thế lực này không ở vực Nam Hoang.]
[Nếu muốn đi qua đó tiêu diệt bọn họ, có thể sẽ phải du hành vượt thế giới giới vực.]
[Làm gì, ngươi có ý gì, cái gì gọi là đi tiêu diệt bọn họ hả?] Tiêu Thiên trừng mắt, trong lòng rất bất mãn: [Ta đây cần phải phê bình giáo dục ngươi, ta không đồng ý làm mấy việc chém chém giết giết đâu nhé.]
[Vả lại, bạo lực như vậy, dạy hư trẻ em thì sao?]
[Mặc kệ là đế quốc Đông Viêm, hay là Thiên Cơ các, nếu đã có thể tạo dựng một hoàng triều hư ảo như thế, một mưu đồ cần lên quỷ kế hơn một trăm năm.]
[E rằng cực kỳ khó chơi, huống chi đối phương cũng không ra tay với ta, sao ta có thể vô duyên vô cớ làm tổn thương người khác mà không vì bất cứ lý do gì được?]
[Loại tư tưởng này là sai lầm, không có đạo đức, không có nhân nghĩa.]
[Nhưng nếu lựa chọn tha thứ đối phương, thấu hiểu đối phương, cho người ta thêm một cơ hội, thế giới này sẽ càng tốt đẹp hơn.]
[Ầy, tâm thánh mẫu của ta lại trỗi dậy rồi!]
[Không, thánh phụ chứ!]
[...]
Ào!!
Động tĩnh phía trước lần nữa kinh động đến Tiêu Thiên.
Hắn vừa ngẩng đầu nhìn thì kinh ngạc phát hiện trước mặt Lạc Nữ Ái lại hiện lên một loạt rượu.
Nàng giũ váy áo, giẫm một cước lên ghế đá bên cạnh, ngoắc tay khiêu khích Tử Nhược Yên: “Có dám phân cao thấp nữa không, cái đồ nữ lưu manh nhà ngươi.”
“Buồn cười, ai sợ ma nữ háo sắc như ngươi chứ?” Tử Nhược Yên vỗ bàn, nghiêng người về phía trước một và phất tay.
Trên mặt đất cạnh đó chính là một hàng bình rượu được bày ra khác.
“...” Tiêu Thiên đứng cạnh nhìn thấy mà khóe miệng co giật.
Rốt cuộc tối qua hai nữ nhân này xách theo bao nhiêu rượu đến tìm mình vậy, thế này là muốn chuốc chết ta đấy à?
Còn nữa.
Tử Nhược Yên, tửu lượng của ngươi lúc đó đều là giả hả??
Vào đêm...
“Nếu... nếu cha mẹ ta còn sống, hơn nữa còn lợi hại như vậy, thế tại sao họ không trở lại tìm ta?” Tử Nhược Yên say khướt ôm Lạc Nữ Ái, tủi thân tựa đầu vào ngực đối phương.
Lạc Nữ Ái vỗ đầu Tử Nhược Yên, vừa an ủi vừa thở dài: “Nấc, cha mẹ ta cũng không khá hơn chút nào, mặc kệ sự sống chết của con cái, chỉ muốn bản thân vui vẻ, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Hai nữ nhân ôm nhau trút hết nỗi niềm cay đắng, kể rõ những uất ức bản thân đã phải gánh chịu và khó khăn của nhau trong bốn năm quá khứ.
Nói đến chỗ tình thâm càng lau nước mắt an ủi nhau, sau đó ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
Bên cạnh là đống bình rượu rỗng chất cao như núi.
Tiêu Thiên đi về phía trước, phát hiện hai nữ nhân ôm chặt nhau, gần như không muốn buông tay, hắn đành bất đắc dĩ đồng thời bế hai người lên.
Sắp xếp hai nữ nhân ổn thỏa, Tiêu Thiên đứng bên giường, nhìn các nàng ôm chầm nhau như thế thì khẽ lắc đầu.
“Tình cảm sâu thật, một hơi buồn bực nha~”
Tiêu Thiên trở lại đình viện, lấy một miếng ngọc bài ra từ không gian hệ thống, khống chế lực lượng, bóp nhẹ và bắt đầu xử lý rác thải.
Không lâu sau, có động tĩnh truyền đến cửa viện.
“Thân Vương?” Thời điểm Lưu Diễm và Chung Linh đuổi tới trong viện thì đúng lúc nhìn thấy Tiêu Thiên đang xé mở không gian và ném mấy bình rượu vào đó.
“Tới rồi à?” Hai tay Tiêu Thiên dùng sức ép lại không gian bị xé rách rồi nhìn về phía Lưu Diễm và Chung Linh.
Nghe thấy giọng Tiêu Thiên, Chung Linh và Lưu Diễm mới tỉnh táo lại từ trong một màn chấn động kia và gật nhẹ đầu.