Chung Linh lấy ngọc bài của mình ra: “Nghe ngài gọi, bọn ta lập tức chạy tới ngay đây ạ.”
Ngọc bài này được Tử Nhược Yên cho, thuộc vào loại cách thức kêu gọi định vị, một khi có nguy hiểm gì, Tiêu Thiên chỉ cần bóp lại, đầu bên kia sẽ cảm ứng được, đồng thời định vị chỗ hắn.
Nhờ đó mà Chung Linh và Lưu Diễm làm hộ vệ có thể chạy tới kịp thời.
“Các ngươi qua đây...” Tiêu Thiên vẫy tay với hai người, sau đó dẫn họ vào trong phòng.
Vừa vào phòng, Chung Linh và Lưu Diễm lập tức nhìn thấy hai người say khướt đang ôm nhau.
Đặc biệt là lúc nhìn thấy hai chiếc sừng màu đen mảnh nhỏ trên đỉnh đầu Lạc Nữ Ái và cái đuôi đang quấn lấy Tử Nhược Yên, cả hai lần lượt hít vào một ngụm khí lạnh.
“Thân Vương, người... người... quá dã man!” Chung Linh trừng to hai mắt, không nhịn được sợ hãi hô lên với Tiêu Thiên.
Bộp!
Tiêu Thiên khống chế sức mạnh cốc một cú lên trán Chung Linh: “Con nít ranh, học đâu ra cách nói vớ vẩn này đấy hả?”
Chung Linh ôm đầu mình, bĩu môi: o(╥﹏╥)o
“Thân Vương đại nhân, ngài gọi bọn ta tới là vì muốn bọn ta chăm sóc bệ hạ và người... này...” Lưu Diễm nói chuyện có chút cà lăm, nhưng tóm lại vẫn chững chạc hơn Chung Linh một chút.
“Gọi các ngươi tới là là để chú ý chăm sóc, nếu xảy ra chuyện gì thì bóp ngọc bài cho ta biết.” Tiêu Thiên gật nhẹ đầu.
Chung Linh bên cạnh vội vàng gật đầu: “Thân Vương cứ yên tâm đi, bọn ta sẽ chăm sóc tốt các nàng, nhưng mà muộn vậy rồi Thân Vương đại nhân ngài muốn đi đâu thế ạ?”
“À, không có gì.” Tiêu Thiên lắc đầu, nhìn về phía Lưu Diễm: “Vừa vặn có chuyện muốn hỏi thăm ngươi, đừng nói cho bệ hạ biết.”
“Thân Vương, mời nói.” Vẻ mặt Lưu Diễm trịnh trọng, gật đầu đáp lại.
Tiêu Thiên tò mò hỏi: “Dường như xung quanh hoàng triều Đại Viêm chúng ta có một cái thế lực gọi là cái gì mà Thiên Cơ các đúng không, ngươi có biết chỗ đó không?”
“...” Lưu Diễm im lặng trong chốc lát: “Ta biết Thiên Cơ các này ở đâu, Thân Vương hỏi nơi này làm gì vậy ạ?”
“À, là thế này, ngươi cũng biết tính cách bản vương rồi đấy, thật sự không đành lòng trách tội người khác.” Tiêu Thiên lộ ra nụ cười chân thành, giải thích với Lưu Diễm.
“Ta định đi tha thứ cho bọn họ, thả cho bọn họ một con đường sống.”
Lưu Diễm: “...”
Chung Linh: “...”
Rõ ràng là một câu nói hết sức thánh mẫu, nhưng tại sao khi được nói ra từ miệng Thân Vương.
Lại nghe đáng sợ quá vậy!!!
Ba người đi vào trong viện.
Chung Linh nhếch miệng: “Thân Vương, người xác định là đi tha thứ cho bọn họ, chứ không phải đi đánh chết bọn họ đâu đúng không?”
Cốp!
Tiêu Thiên lại cốc thêm một cú nữa là trên đầu Chung Linh: “Thế nào, những gì ta dạy trong quá khứ đều uổng phí hết rồi à?”
“Chẳng lẽ gần đây ngươi tu hành thiện nghiệp, đạt được cảm ngộ chính là vậy đấy hả?”
Chung Linh ôm đầu, uất ức nhìn Tiêu Thiên: “Thân Vương à, không thể đánh đầu nữa đâu, ta cảm thấy chính mình cũng càng ngày càng ngu xuẩn hơn rồi.”
“Hơn nữa, Thân Vương người tu hành thiện nghiệp, nhưng bản thân vẫn rất đáng sợ đấy ạ.”
Lưu Diễm bên cạnh nghe Chung Linh trêu chọc lập tức co giật khóe miệng.
Thân Vương Tiêu Thiên lương thiện không?
Rất hiền lành, những ngày qua, Tiêu Thiên cho Chung Dương Minh rất nhiều tiền tài, để ông tu sửa viện mồ côi, giúp đỡ những người mẹ goá con côi.
Đồng thời, Tiêu Thiên cũng coi như người có địa vị cao, nhưng nhìn thấy người già sẽ tiến lên giúp đỡ, bắt gặp chuyện bất công bất bình sẽ bước tới chủ trì công đạo.
Một số người gặp phải khó khăn, Tiêu Thiên cũng sẽ khảng khái giúp tiền, tiến hành tài trợ cho họ.
Tuy danh hiệu của Thân Vương có chút buồn cười, nhưng hai chữ Chí Thiện kia.
Là do bách tính tán thành từ tận đáy lòng, mỗi nhà đều có bài vị trường sinh.
Đi trên đường, có bách tính nào sẽ không nhiệt tình chào hỏi Tiêu Thiên, xúm lại bên cạnh hắn đâu?
Đương nhiên, đối với bách tính, Tiêu Thiên là thiện lương, dễ gần, đáng kính tử tế.
Nhưng...
Quan viên bị Tiêu Thiên phán xử trảm ở Ngọ môn với tội danh tham ô nhận hối lộ, hiếp đáp đồng hương thì lại không nghĩ vậy.
Kể từ khi Tiêu Thiên bắt đầu làm việc thiện đến nay, đã có trên trăm tên quan lại đầu rơi xuống đất.
Hết cách rồi, bản thân bệ hạ quá cưng chiều Tiêu Thiên, nàng cũng vô cùng căm ghét lũ tham quan ô lại.
Gần đây Lưu Ngạo Thiên kia lại hết sức phối hợp, dọa cho không ít quan viên hoàng triều Đại Viêm chủ động tự thú, chủ động bàn giao.
Khi bách tính có việc cần giải oan đều sẽ tìm Tiêu Thiên chủ trì công đạo.
Không còn cách nào khác!
Hễ có quan lại Đại Viêm nào dám làm việc qua loa tắc trách, trì hoãn nửa khắc, Tiêu Thiên sẽ nghi ngờ đối phương dụng có ý khác, muốn mưu đồ làm loạn và hãm hại mình.
Tra xét thử, quả nhiên việc xấu đầy rẫy.
Sau đó chém đầu Ngọ môn, đầu rơi xuống đất.
trong triều đình Đại Viêm, Tiêu Thiên lại có danh hiệu mới.
Ngọ Môn Hành Tẩu!
Tiêu Thiên ở nơi nào, nơi đó chính là Ngọ môn.