Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 153 - Chương 153. Ta Là Không Đồng Ý Từ Bỏ Việc Giúp Người Khác Hướng Thiện

Chương 153. Ta là không đồng ý từ bỏ việc giúp người khác hướng thiện Chương 153. Ta là không đồng ý từ bỏ việc giúp người khác hướng thiện

Càng đừng nhắc tới những kẻ xem Tiêu Thiên như người tiêu tiền như nước, muốn lợi dụng lòng tốt của hắn để lừa tiền hắn và đám du côn lưu manh kia.

Đáng thương cho Trịnh ác bá việc ác bất tận, hoành hành bá đạo nhiều năm kia, chỉ vừa nhìn thoáng qua Thân Vương.

Đã bị Thân Vương nói gã là thích khách, mưu đồ bí mật muốn tạo phản, lôi ra chém đầu.

Tất nhiên, vũ khí tiêu chuẩn và khải giáp tịch thu từ trong nhà Trịnh ác bá thì lại là một câu chuyện khác.

“Hầy...” Lúc này, Tiêu Thiên thở dài, sờ lên đầu Chung Linh: “Làm người không thể như vậy, Thiên Cơ các quả thực đã làm một vài chuyện sai trái.”

“Nhưng người không phải thánh hiền, ai có thể không phạm phải sai lầm chứ, sao lại không thể cho người ta một cơ hội hối cải để làm lại người mới?”

“Bởi vì cái gọi là con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, ta tin tưởng vẫn có thể nói đạo lý với thế lực mang tên Thiên Cơ các này.”

“Hiểu chi dĩ tính, động chi dĩ lý*, ta nói chuyện đàng hoàng với bọn họ, đối phương nhận sai, hối cải làm lại người mới, không phải ai nấy vui à?”

*dùng tình cảm giúp người khác hiểu được, dùng lý trí để lay động người khác

*dùng tình cảm giúp người khác hiểu được, dùng lý trí để lay động người khác

“Chúng ta phải ôm trọn năng lượng tích cực, ôm lấy ánh sáng, chối từ bạo lực.”

“Suy nghĩ cho kỹ lời ta nói, thời gian không còn sớm nữa, ta phải nắm chắc, sáng mai còn phải trở về chuẩn bị đồ ăn cho các nàng ấy.”

Tiêu Thiên vừa nói vừa bay lên trên cao.

Thẳng đến khi đã lên đến không trung, bóng dáng hắn chìm vào sắc đêm.

Chung Linh và Lưu Diễm ngẩng đầu, nhìn thì thấy trên bầu trời nổi lên những đợt dao động ầm đùng có thể thấy bằng mắt thường.

Đùng!

Sau khi bóng dáng Tiêu Thiên biến mất, trên không mới truyền đến một tiếng sấm nổ.

“Xem ra, Thiên Cơ các thật sự rất xấu xa.” Chung Linh khoanh tay, lắc đầu thương hại: “Bọn họ chết chắc rồi.”

“Chính xác, tuy phương hướng nghi ngờ của Thân Vương luôn sai lầm, nhưng kết quả thì luôn đúng.” Nói đến đây, sắc mặt Lưu Diễm trở nên lạnh lẽo: “Tuy tên huyện lệnh mấy ngày trước không giống như muốn mưu hại Thân Vương theo lời ngài ấy nói.”

“Nhưng lại trắng trợn cướp đoạt dân nữ về nuôi nhốt, đáng chết!”

Chung Linh yên lặng gật đầu, một lúc sau: “Lưu tỷ, tỷ nói xem tin tức Thiên Cơ các bị hủy diệt phải mấy ngày mới có thể truyền đến hoàng thành?”

“Chắc tầm hai, ba ngày, nhưng nếu Thiên Cơ các này thật sự nhận sai, nói không chừng quả thực có thể sống sót.” Lưu Diễm suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói.

“Lưu tỷ nói ra câu này, chính tỷ có tin không?” Chung Linh xoa trán: “Thân Vương nói đạo lý với người khác, cho tới bây giờ đều là nói đạo lý của mình không à.”

“Đúng vậy...” Khóe miệng Lưu Diễm co quắp, hình như đúng thật là thế.

...

Phân các ở Đại Viêm của Thiên Cơ các.

Phía đông hoàng triều Đại Viêm, tới gần khu vực biên giới đặc biệt.

Đỉnh của ngọn núi này bị người ta chém rụng mất một đoạn, chỉ để lại mặt đất bằng phẳng to lớn.

Mặt tiền được lát gạch và xây dựng nên một lầu các khổng lồ.

Trận pháp lưu chuyển trên lầu các có chu thiên tinh quang quanh quẩn, tràn ngập khí tức thần bí.

Thỉnh thoảng, tinh quang kia sẽ hóa thành lưu quang, bay lên trời cao, cuối cùng biến mất trong kết giới giới vực đặc biệt này.

“Thật khiến cho người ta hoài niệm.” Chu Thiên Kỷ chắp hai tay sau lưng, đứng trước lầu Thiên Cơ các ngắm nhìn nơi xa.

Chính giữa đỉnh núi hùng vĩ đứng sừng sững bên kia có một khoảng trống như giếng trời bị tinh mang che khuất.

Năm đó, ông và Lưu Ngạo Thiên dẫn theo các sư huynh đệ tỷ muội của mỗi người đi tới khu vực khôi phục thần bí này chính là nhờ xuyên qua khe hở trên ngọn núi ấy.

Tìm được Tử Đế Tôn và khai triển kế hoạch này.

Mới chớp mắt mà ông đã chờ đợi gần trăm năm.

“Sắp thành công rồi, một khi thành công...” Trong lòng Chu Thiên Kỷ có một chút kích động.

Ông có công lao rất lớn trong việc này, một khi hoàn thành kế hoạch, ông sẽ nhận được phần thưởng thiên địa cực kỳ hậu hĩnh, lợi ích không thể tưởng tượng nổi.

“Tử Nhược Yên, khà khà.” Chu Thiên Kỷ cười khẽ, sau khi việc này thành công, phỏng chừng đối phương sẽ chết.

Đến lúc đó lấy nàng luyện chế thành đan dược rồi mang về cho con dâu nuốt vào, nói không chừng có thể sinh ra dòng dõi huyết mạch Nhân tộc chính thống.

Quả là tuyệt không thể tả.

“Các chủ!” Lúc này, có đệ tử Thiên Cơ các tiến lên, quỳ một chân xuống báo cáo: “Có người lên núi ạ.”

“Đã trễ thế này, lấy đâu ra người lên núi?” Chu Thiên Kỷ cau mày, nhìn đệ tử này: “Trận pháp hộ núi không ngăn cản à?”

Đệ tử lộ ra vẻ mặt kỳ quái: “Người đến là Thân Vương Tiêu Thiên của hoàng triều Đại Viêm, hắn có ngọc bội của Nữ Đế, nên có thể lên núi ạ.”

Để tăng tính xác thực, lúc trước Thiên Cơ các đã tặng ngọc bội cho Tử Nhược Yên, xem nàng như khách quý, có gì cần hỏi có thể đến thẳng nơi đây.

Mấy lần Tử Nhược Yên ghé qua trong quá khứ, Chu Thiên Kỷ đều diễn kịch đến trọn vẹn.

Bình Luận (0)
Comment