Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 154 - Chương 154. Ta Là Không Đồng Ý Từ Bỏ Việc Giúp Người Khác Hướng Thiện 2

Chương 154. Ta là không đồng ý từ bỏ việc giúp người khác hướng thiện 2 Chương 154. Ta là không đồng ý từ bỏ việc giúp người khác hướng thiện 2

Nhưng hiện giờ đang là đêm khuya, Thân Vương Tiêu Thiên kia chạy tới làm cái quỷ gì?

“Tiêu Thiên, tên tiểu bạch kiểm dựa vào mặt kiếm sống này chạy tới Thiên Cơ các chúng ta làm gì?” Chu Thiên Kỷ càng kinh ngạc: “Xa như vậy, sao hắn có thể qua được, có người đi theo không?”

“Không có ạ, chỉ có một mình hắn đi bộ leo núi, dáng vẻ chân thành, ánh mắt tràn đầy kiên định, nét mặt...” Đệ tử lần nữa bẩm báo, nhớ đến Tiêu Thiên nét mặt của, biểu cảm càng thêm kỳ quái, bổ sung: “Từ bi?”

“Nét Mặt từ bi?” Chu Thiên Kỷ cười, Tiêu Thiên nửa đường giết đến này lại sắp xuất chiêu gì nữa đây.

Đệ tử nọ lần nữa hỏi thăm: “Các chủ, cần bọn ta đón hắn lên không ạ?”

“Không cần, tên ngốc kia tình nguyện leo núi, cứ để hắn leo lên.” Chu Thiên Kỷ phân tâm, khoát tay áo: “Chờ hắn lên đến đỉnh núi, lại đuổi hắn bò xuống là được.”

“Đúng lúc hơn nửa đêm không có chuyện gì làm, chơi đùa một chút.”

Tên đệ tử này nghe thấy các chủ nói vậy cũng không nhịn được cười ra tiếng.

Chuyển sang bên kia, trên đường lên núi Thiên Cơ dẫn đến Thiên Cơ các.

Tiêu Thiên đang yên lặng leo núi, phảng phất như một người bình thường thực thụ, còn cố ý ngụy trang ra mồ hôi và dáng vẻ mệt mỏi, miệng đắng lưỡi khô.

Một canh giờ sau, cuối cùng Tiêu Thiên cũng trèo lên đỉnh núi, đi tới quảng trường to lớn kia và trông thấy Thiên Cơ các.

“Tiêu Thân Vương hẳn là leo núi rất mệt mỏi nhỉ?” Chu Thiên Kỷ đang chắp hai tay sau lưng, đứng phía trước Thiên Cơ các, cười như không cười nhìn Tiêu Thiên.

Ông đã chờ ở nơi này từ lâu.

“Ha ha ha ha...” Những đệ tử Thiên Cơ các khác nhìn thấy vẻ mỏi mệt kia của Tiêu Thiên đều phát ra tiếng cười đùa trêu chọc bên tai các chủ, ai nấy cũng đều rất vui vẻ.

Tiêu Thiên lắc đầu, nhìn Chu Thiên Kỷ đầy thất vọng.

“Thật đáng tiếc, các ngươi không thông qua thử thách của ta, đã mất đi một cơ hội.”

“Hiện tại các ngươi còn hai cơ hội nữa để ta có thể tha thứ cho các ngươi.”

“Hy vọng tiếp theo đây các ngươi có thể biểu hiện tốt một chút, tiếp tục cố gắng, tranh thủ số lượng cơ hội cải tạo không nhiều này.”

???

Tiêu Thiên bỗng nhiên mở miệng nói vậy khiến cho mọi người đang có mặt nơi đây đều thoáng giật mình.

Yên tĩnh một lát.

“Ha ha ha ha...”

Một đám đệ tử Thiên Cơ các đều cười vang.

Rốt cuộc tên Tiêu Thiên này đang nói nhăng nói cuội gì vậy, còn tha thứ cho họ nữa cơ?

“Vị Tiêu Thân Vương này, chẳng lẽ ngươi leo lên núi đến đây là để nói lời mê sảng với bọn ta à?” Chu Thiên Kỷ nhìn xem Tiêu Thiên bằng ánh mắt quan tâm yêu mến.

Nhưng ai cũng có thể nghe ra ý trêu chọc trong lời nói của ông.

“Dĩ nhiên không phải, ta tự mình tới đây là để tha thứ cho các ngươi.” Tiêu Thiên lắc đầu, nhìn Chu Thiên Kỷ chăm chú: “Tuy các ngươi làm chuyện sai trái, nhưng trời cao có đức hiếu sinh, ta quyết định cho các ngươi ba cơ hội thử thách.”

“Lúc trước ta leo núi rất vất vả, rất mệt nhọc, nếu Thiên Cơ các các ngươi còn có lương tâm, trong lòng còn ý tốt, ắt sẽ chủ động phái người tới đón ta lên núi mới phải.”

“Nhưng các ngươi không có, nói rõ quan niệm đạo đức của các ngươi không đúng, giáo dục tư tưởng không đạt chuẩn, chuyện này rất nguy hiểm à nha.”

“Ba cơ hội trừ đi một lần, hợp tình hợp lý.”

Tiêu Thiên nói chuyện đâu ra đấy, biểu cảm hết sức trịnh trọng. Chu Thiên Kỷ và đám đệ tử Thiên Cơ các bên người ông thấy vậy thì sửng sốt một chút.

Sau đó liếc nhìn nhau, lần nữa phì cười.

“Tiêu Thân Vương, ngươi luôn miệng nói muốn tha thứ cho chúng ta, lẽ nào Thiên Cơ các chúng ta đã làm chuyện gì sai trái?” Chu Thiên Kỷ nhún vai, dò xét đối phương từ trên xuống dưới bằng ánh mắt nghiền ngẫm.

Giọng điệu Tiêu Thiên hơi nghiêm khắc, như thể hắn có chút tức giận: “Thiên Cơ các các ngươi và đế quốc Đông Viêm, còn có Thánh Ma tông thực hiện các hành động can thiệp vào các phương diện trong cuộc sống của nhạc phụ đại nhân Tử Đế Tôn của ta, đồng thời còn lừa gạt tình cảm của ông ấy, đây là lừa đảo.”

“Chẳng những vậy, các ngươi còn hại chết hai vị đại cữu ca (anh vợ )của ta, lừa dối bệ hạ hiện nay.”

“Các ngươi thật là đáng sợ, đã phạm phải sai lầm lớn như thế, lại còn ở đây toét miệng cười.”

“Xem ra, ta lại phải trừ thêm một cơ hội được tha thứ của các ngươi.”

Những lời này của Tiêu Thiên làm cho nụ cười trên mặt đám đệ tử Thiên Cơ các ở bốn phía dần phai nhạt.

Chu Thiên Kỷ đối diện híp đôi mắt lại, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Thiên trước mặt: “Làm sao ngươi biết được?”

Biện pháp phong tỏa của kế hoạch cực kỳ hoàn thiện mới phải.

Sao tên bại não chỉ biết dựa vào nam sắc ngồi ăn chờ chết trước mắt này có thể biết được.

Mà Tiêu Thiên đối diện ông lần nữa lên tiếng với giọng điệu trịnh trọng và chân thành: “Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Thiên Cơ các các ngươi đã phạm vào sai lầm lớn, nếu tỉnh ngộ muộn màng, sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.”

Bình Luận (0)
Comment