Tiêu Thiên tử tế khuyên nhủ: “Các ngươi nhất định phải kịp thời ăn năn hối cải, thế thì ta vẫn có thể tha thứ cho các ngươi, xin đừng nên ép ta đánh chết các ngươi.”
“Ồ, ta thật sự sợ lắm đấy, Tiêu Thân Vương.” Nghe thấy câu nói này của Tiêu Thiên, Chu Thiên Kỷ vui vẻ: “Vậy ngươi nói một chút xem chúng ta ăn năn thế nào đây?”
Đệ tử Thiên Cơ các Bên cạnh đều cảm thấy buồn cười, nhìn Tiêu Thiên như thể đang nhìn kẻ đần.
Mấy lời đối phương nói đúng là ngu si đần độn, chả khác gì kẻ có đầu óc mắc bệnh.
Nhưng Tiêu Thiên lại lộ ra nụ cười: “Ngươi có thể chủ động hỏi ta biện pháp giải quyết, nói rõ vẫn còn cứu được.”
“Thế này, ta có suy nghĩ sơ lược về phương thức nhận sai cho phân các của Thiên Cơ các trên đường tới đây, có vài điểm như sau.”
“Thứ nhất: Các chủ Chu Thiên Kỷ của phân các Thiên Cơ các cần viết giấy kiểm điểm, quỳ xuống tuyên đọc ba ngày trên hoàng triều Đại Viêm, xem như thành ý.”
“Đồng thời, ngươi phải báo cho tổng bộ Thiên Cơ các phái người tới tự mình nhận lỗi và hứa hẹn từ bỏ việc áp dụng kế hoạch.”
“Thứ hai: Nhất định phải giao nộp hung thủ mưu hại hai vị đại cữu ca của ta, chém đầu cảnh cáo ở ngọ môn hoàng thành Đại Viêm, chiếu cáo thiên hạ.”
“Thứ ba: Hoàn cảnh vực Nam Hoang đặc biệt, không thể ở lâu. Tổng bộ Thiên Cơ các bên kia cần cắt một phần lãnh thổ để bồi thường cho hoàng triều Đại Viêm.”
“Thứ tư: Liên quan tới phí tổn thất tinh thần của nhạc phụ đại nhân, phí tổn thất tinh thần của thê tử Tử Nhược Yên của ta và tiền bồi thường tử vong cho hai vị đại cữu ca, còn có phí dịch vụ, phí vất vả khi ta tới đây.”
“Tổng cộng cần bồi thường thường... Ừm, đại khái là 173 ức* linh thạch trung phẩm, ta xóa số lẻ cho các ngươi vậy, bồi thường 180 ức* linh thạch trung phẩm đi.”
*173 ức = 17.3 tỉ; 180 ức = 18 tỉ
*173 ức = 17.3 tỉ; 180 ức = 18 tỉ
“Ngoài ra, còn phải nói cho ta biết vị trí và cách thức đi đến tổng bộ Thiên Cơ các và đế quốc Đông Viêm nữa.”
“Chỉ cần các ngươi hoàn thành các điều kiện nêu trên, các ngươi sẽ có thể nhận được sự tha thứ của ta, giữ lại được tính mạng, đồng thời ký kết hiệp ước cải tạo lao động.”
“Tiến hành xây dựng cơ sở hạ tầng, lao động sáng tạo và các hoạt động khác ở hoàng triều Đại Viêm trong một trăm năm.”
“Một trăm năm sau, các ngươi sẽ có thể tái sinh làm người, có cuộc sống mới rực rỡ.”
Tiêu Thiên nói đến đây lại cẩn thận suy tư một lát, cảm thấy điều kiện mình đưa ra có lý có cứ, thậm chí còn hết sức nhân từ, vị tha.
Chẳng hạn như lúc đi trên đường trước đó, hắn còn dự định đưa ra số tiền bồi thường là 500 ức linh thạch trung phẩm, cải tạo lao động năm trăm năm.
Hết cách rồi, hắn chính là người mềm lòng vậy đấy, đến lúc sắp mở miệng vẫn nới lỏng đi rất nhiều.
“Bệnh cũ quá mức mềm lòng này của ta lại tái phát nữa rồi.” Tiêu Thiên lắc đầu, nghĩa phụ đã phê bình vấn đề này của hắn rất nhiều lần khi còn ở Trái Đất trước kia.
Đã từng có lúc vì mình quá mềm lòng nên buông tha cho chú chó poodle mà thủ lĩnh của tổ chức đen tối xấu xa – mục tiêu phe mình nuôi, từ đó bị cha nuôi đánh suốt ba ngày ba đêm.
Nhưng mà hắn không hối hận.
Người thì nên hướng thiện, nên hướng tới ánh sáng.
Tiêu Thiên bị chính mình làm cho cảm động, mà người xung quanh đều đã bị hắn làm cho chấn động.
Đầu óc người này có bệnh hả?
Ai mà đáp ứng một loạt điều kiện này cho nổi.
Huống chi, một tên tiểu bạch kiểm ăn bám như ngươi lấy đâu ra tự tin kiêu ngạo tới vậy, dám mở miệng nói mấy câu đó.
Không nói đến những người khác, Chu Thiên Kỷ đã cảm thấy sửng sốt với Tiêu Thiên.
Đây thật sự là lần đầu tiên ông gặp phải kẻ bại não đến mức này, Tử Nhược Yên mù à, thế mà lại đi coi trọng nam nhân như vậy?
Chu Thiên Kỷ lắc đầu, Tiêu Thiên này căn bản chính là thằng ngu, ông lười lãng phí thời gian.
Ông chuẩn bị tự tay bắt thằng nhãi nhép này lại và moi ra tình báo từ trong miệng hắn.
Xem xem rốt cuộc Tiêu Thiên biết được kế hoạch bí mật này từ chỗ nào.
“Ta không rảnh chơi trò điên rồ ở đây cùng ngươi, hiện tại ta cũng cho ngươi hai lựa chọn, ngoan ngoãn đi vào cùng ta, hoặc là bị ta bắt vào.” Chu Thiên Kỷ chắp hai tay sau lưng, cười như không cười nhìn Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên giật mình nhìn Chu Thiên Kỷ: “Ta đã đại phát thiện tâm, đồng ý cho ngươi và Thiên Cơ các một cơ hội, chỉ cần ngoan ngoãn nhận sai sẽ có thể tha thứ cho các ngươi.”
“Ngươi lại còn nói muốn bắt ta? Quá tam ba bận, một cơ hội cuối cùng nữa, ngươi vẫn không trân trọng à?”
Nhìn vẻ mặt thành thật này của Tiêu Thiên, Chu Thiên Kỷ toét miệng sắp cười thành tiếng.
Tiêu Thiên này quả giống với lời Lưu Ngạo Thiên nói, có đôi khi hắn hệt như kẻ ngu.
Có lẽ kiểu Nữ Đế bá đạo giống Tử Nhược Yên lại thích nam sinh ngây ngô, ngốc nghếch, ngọt ngào này.