Đám ảo ảnh của hắn là đột ngột hiện lên, đi tới toàn bộ các ngõ ngách của Thiên Cơ các.
Đệ tử đang ẩn náu âm thầm quan sát đều chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Tiêu Thiên dùng ngón tay trỏ chọc một cái.
Chết ngay tắp lự!
Khi Tiêu Thiên xuất hiện ở trước mặt Chu Thiên Kỷ lần nữa, không biết hắn lấy ra chiếc khăn tay từ nơi nào bắt đầu lau sạch tay mình.
“Thay trời hành đạo... ngươi là Diêm Vương kia ư!” Sắc mặt Chu Thiên Kỷ trắng bệch, cơ thể cứng còng đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Ngươi che giấu thân phận, nhất định là có ý đồ xấu riêng nào đó.”
“Lần này ngươi sắp bại lộ, chỉ cần có một đệ tử của Thiên Cơ các ta chạy trốn được, bộ mặt thật sự của ngươi tất nhiên sẽ bị vạch trần.”
Tiêu Thiên nhìn Chu Thiên Kỷ, lắc đầu nói: “Trước khi lên núi ta đã xác định, phân các này của Thiên Cơ các các ngươi có 347 người.”
“Hiện tại, chỉ còn lại một mình ngươi thôi.”
“Có di ngôn gì không hả?”
Đối mặt với lời nói của Tiêu Thiên, trái tim Chu Thiên Kỷ đã té xuống đáy cốc.
Chẳng qua, vẫn còn cơ hội!
Thông qua quan sát trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, Chu Thiên Kỷ biết Tiêu Thiên rất coi trọng Tử Nhược Yên, hình như cũng có chấp niệm đối với bách tính nữa.
Chỉ cần ông ta nói ra bí mật lớn ấy, có khi có thể đổi lấy một cơ hội sống.
Bụp!
Chu Thiên Kỷ vừa định mở miệng thì cổ đã bị người ta tóm lấy, hai chân cách mặt đất.
Tiêu Thiên xách Chu Thiên Kỷ lên, nhìn đối phương mà hài lòng gật đầu: “Rất tốt, đến trình độ này mà vẫn không muốn mở miệng tiếp tục nói chuyện với ta, vẫn có một chút cốt khí.”
“Tuy đám người các ngươi chết rồi cũng không có gì phải đáng tiếc, nhưng phần cốt khí trước khi chết này đáng giá làm cho người khác tán thưởng.”
Khuôn mặt Chu Thiên Kỷ đỏ lên, điên cuồng vỗ vào tay của Tiêu Thiên, ra hiệu cho đối phương buông mình ra.
“Sớm biết như vậy thì sao lúc trước còn làm như thế chứ, công kích nhẹ bỗng ấy của ngươi đối với ta không có tác dụng gì cả.” Tiêu Thiên lắc đầu.
Chu Thiên Kỷ nghe lời này thì tức giận đều sắp muốn chết luôn, thế nhưng dục vọng cầu sinh vẫn làm cho ông ta ngưng tụ linh khí, lấy ngón làm bút và viết trên không trung.
“Ta có một bí mật lớn, liên quan đến Tử Nhược Yên!”
Tiêu Thiên nhìn thấy hàng chữ này thì hai mắt sáng ngời, thả Chu Thiên Kỷ ra.
Bịch!
Chu Thiên Kỷ té xuống đất, ho khan kịch liệt, không ngừng nôn khan.
Cho dù như vậy, ông ta cũng không dám thả lỏng, vội vàng hô lên với giọng nói khàn khàn: “Tiêu Thân Vương, ngài chỉ biết thứ nhất mà không biết thứ hai.”
“Thật ra thì đế quốc Đông Viêm và Thánh Ma tông đều không biết, cướp đoạt quốc vận chỉ là mặt ngoài mà thôi!”
“Thiên Cơ các bọn ta vẫn còn cất giấu một mục tiêu càng bí ẩn hơn.”
Tiêu Thiên chợp mắt hai mắt, cũng nửa ngồi xổm xuống, dừng ở bên cạnh Chu Thiên Kỷ: “Mục tiêu bí mật gì?”
Chu Thiên Kỷ thở hắt, nhìn Tiêu Thiên hỏi: “Nếu như ta nói ra, ngài có còn ra tay nữa không?”
Tiêu Thiên gật đầu: “Không ra tay á hả? Được thôi!”
Khuôn mặt Chu Thiên Kỷ lộ vẻ vui mừng: “Vậy...”
Vẻ mặt Tiêu Thiên nghiêm: “Ta có thể cho ngươi tự sát tạ tội!”
Biểu cảm trên mặt Chu Thiên Kỷ cứng ngắc trong nháy mắt.
Cái tên này đến chó còn không bằng nữa!
???
Trên thực tế, điều kỳ quái nhất không phải là cái này.
Mà là Chu Thiên Kỷ phát hiện ánh mắt Tiêu Thiên đang nhìn mình rất chân thành, rất nghiêm túc.
Không phải đối phương đang nói đùa, mà đúng là có dự định như vậy.
Chu Thiên Kỷ run rẩy bờ môi, ông rất ấm ức.
Từ nhỏ đến lớn, ông đều là ngôi sao tương lai của Chu gia, đứa trẻ sáng nhất thời đại đó của Thiên Cơ các.
Ai mà không nịnh bản thân, dỗ bản thân?
Dù là thiên tài mạnh nhất thời đại đó của đế quốc Đông Viêm là Lưu Ngạo Thiên, chẳng phải vẫn là bị bản thân chèn ép ư?
Chết vinh còn hơn sống nhục!
Chu Thiên Kỷ không nhẫn nhịn được sự sỉ nhục của Tiêu Thiên, trong lúc linh khí vận chuyển, ông đưa tay lên vỗ một chưởng muốn chào hỏi đỉnh đầu của mình.
Tạch...
Nhưng Chu Thiên Kỷ thấy chết không sờn vừa mới đưa tay, đã phát hiện cổ tay đột nhiên bị Tiêu Thiên nắm chặt.
Ông mở mắt ra, giật mình nhìn lấy Tiêu Thiên: "Làm gì vậy?"
"Ngươi làm gì vậy?" Tiêu Thiên cau mày, nhìn Chu Thiên Kỷ: "Chẳng phải vừa nãy đã nói, nói cho ta biết bí mật, sau đó tự sát à, ngươi vẫn chưa nói bí mật mà."
"Nói khi nào?" Chu Thiên Kỷ ấm ức quát lớn: "Tiêu Thiên, ngươi đừng khinh người quá đáng!"
Bốp!
Tiêu Thiên tát một cái qua đó: "Ngươi đột nhiên rống lớn tiếng như vậy, là dọa ông đây à!"
Phụt!
Tát xong một cái thì Tiêu Thiên chớp mắt, bỗng nhiên hoảng sợ hét lớn: "Đù, đầu ông ta đâu rồi?"
[Chủ nhân, hình như không cẩn thận bị ngài đánh vỡ rồi.]
"Chu Thiên Kỷ này đúng là giảo hoạt, vì khiến ta dính lấy danh tiếng bội bạc, cố ý làm cho ta sợ, để ta ra tay đánh chết ông ta."
"Lòng người đúng là hiểm ác!"